Trước hết không nói
những người khác, riêng những mỹ nhân do Hoàng hậu nương nương đưa tới
kia, họ vào Vương phủ đã lâu như vậy, không chỉ có ngay cả lông của
Phượng Dục Minh cũng chưa được sờ tới, còn bị đuổi tới ngóc ngách ngây
người lâu như vậy, bây giờ nếu bị đuổi ra ngoài? Không ít người gào khóc không chịu đi, có người khóc lớn náo lớn trong Vương phủ, lại kêu muốn
tự vẫn, còn có khóc muốn gặp Vương gia Vương phi, những người này đều bị Bình công công để cho người cản lại.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện đã bố trí hết sức kín đáo rồi. Nhưng ai biết, trăm cẩn mật vẫn còn có một sơ hở ––
“Vương phi!” Ba ngày sau, khi Quý Du Nhiên đang ở trong phòng bếp định tự mình làm mấy món ăn sáng an ủi Phượng Dục Minh tiện thể khao hai đệ đệ khổ
cực học tập, Lục Ý vội vàng chạy tới, “Một mỹ nhân không chịu đi, lại
chạy đến bên cạnh thất Hoàng tử cầu cạnh ngài ấy rồi!”
Cái gì?
Quý Du Nhiên bắt đầu lo lắng, ném thứ gì đó trong tay xuống, vội vàng rửa
qua rồi lôi kéo Phượng Dục Minh chạy đến phòng học của thất Hoàng tử và
tiểu Sơn.
Mới tới cửa, đã nghe tiếng khóc ríu rít của một nữ tử, rất đau lòng.
“Thất Hoàng tử, van cầu ngài, van ngài giúp đỡ, coi như nể mặt tình cảm chúng ta giúp nô tỳ van cầu Vương phi đi! Mặc dù nô tỳ không có phúc phận
phục vụ Vương gia, nhưng dù sao cũng là người do Hoàng hậu nương nương
ban cho Vương gia, bây giờ lại bị đưa đến phía dưới gả cho gã sai vặt
khác, vậy có khác nào phụ lòng Hoàng hậu nương nương giao phó ban đầu?
Nô tỳ sinh là người của Vương gia chết là quỷ của Vương gia, đời này quả quyết không thể rời khỏi bên cạnh Vương gia!”
Lại là lời này?
Quý Du Nhiên nghe, trong lòng cười lạnh không dứt.
Quay đầu lại nhìn Phượng Dục Minh, Phượng Dục Minh mở to hai mắt nhìn nàng: “Ái phi, nàng nói bổn Vương làm gì?”
Haizzz!
Mỹ nhân người ta ở trong đó tỏ vẻ trung thành với hắn đó, hắn lại ở đây tỏ vẻ sự việc không liên quan đến mình. Nếu như mỹ nhân nghe thấy được...
Nàng ta không khỏi cũng quá đau lòng đi! Giải thích này chẳng qua cũng
chỉ để nhiều người đồng tình mà thôi.
Nhưng mà! Ở trong nhà của
bọn họ, người này lại đi quấy rầy khách tị nạn trước, còn một đống nước
mũi nước mắt, đây coi là có ý tứ gì? Nếu dọa sợ hài tử người ta thì nàng nên giao phó lại với Địch phi như thế nào?
Quý Du Nhiên nhấc váy lên định xông vào, nhưng ngay lúc đó lại nghe thấy giọng điệu thiếu
niên bình tĩnh vang lên: “Lam Diên tỷ tỷ, ta cũng hết sức đồng tình với
tình cảnh của tỷ tỷ. Nhưng mà, bây giờ tỷ là người ở trong phủ của nhị
Hoàng huynh, sống chết của tỷ cũng do nhị Hoàng huynh và nhị Hoàng tẩu
định đoạt, chẳng liên quan tới ta. Xét thấy chúng ta từng có vài lần
duyên phận ở trong cung, ta sẽ cầu cạnh với nhị Hoàng tẩu, để cho tẩu ấy tìm một người tốt giúp tỷ gả đi. Về phần những chuyện khác, ta lực bất
tòng tâm rồi.”
Quý Du Nhiên thoáng chốc sửng sốt. Xem ra, nàng đã xem nhẹ thất Hoàng tử này rồi.
“Hu hu hu...” Mỹ nhân tên Lam Diên lại khóc thút thít một trận, “Thất Hoàng tử, nô tỳ không muốn lập gia đình! Van cầu ngài giúp nô tỳ năn nỉ một
chút đi! Nô tỳ không dám giành Vương gia với Vương phi, cho nên, không
cần khiến Vương phi tùy tiện an bài một cuộc sống cho nô tỳ, coi như
phục vụ tiểu Sơn thiếu gia cũng được!”
“Càn rỡ!” Lập tức, một
tiếng quát khẽ truyền đến, “Cái gì mà coi như phục vụ tiểu Sơn cũng
được? Bản thân ngươi là nô tỳ, còn có tư cách chọn chọn lựa lựa sao? Phu thê Dật Vương không đành lòng để các ngươi phí hoài thời gian ở trong
Vương phủ, thả các ngươi đi ra ngoài, lại còn chọn vị hôn phu cho các
ngươi, các ngươi không những không cảm kích, ngược lại lòng tham không
đáy, ngay cả cảm thấy phục vụ đệ đệ của Dật Vương phi cũng là tự hạ thấp địa vị của mình? Như thế xem ra, trong lòng ngươi cũng có vài phần chủ
ý, vậy còn đi cầu ta làm gì? Tự mình quyết định không được sao?”
“Thất Hoàng tử, nô tỳ không phải ý này!”
“Không phải ý này, ngươi có ý tứ gì?” Quý Du Nhiên vội vàng quát khẽ một tiếng.
Người ở bên trong nghe được, Lam Diên sững sờ, vội vàng xoay đầu lại, thất Hoàng tử và tiểu sơn cũng vội vàng đứng dậy.
Liếc nhìn nữ tử quỳ trên đất khóc đến hoa lê đẫm mưa, Quý Du Nhiên hơi mím môi: “Vương gia, mỹ nhân này không bỏ được chàng!”
“Hừ, nàng ta cũng coi là mỹ nhân?” Phượng Dục Minh bất mãn hừ hừ, “Vừa tròn lại mập, xấu chết rồi!”
Mỹ nhân nghe được, lúc này thân thể cứng đờ, lập tức che mặt khóc khẽ.
Trên đầu Quý Du Nhiên lại rơi xuống ba vạch đen: Người ta thay đổi trở nên
tròn béo cũng do chàng làm hại! Nhớ ngày đó, là ai mạnh mẽ căn dặn bảo
các nàng mỗi bữa phải ăn nhiều thêm hai chén cơm tẻ? Còn có lúc ăn cơm
đặc biệt phái người đi nhìn chằm chằm, không cho các nàng ta giở trò dối trá. Bây giờ trong mười mỹ nhân cũng có bảy tám người eo tròn thêm một
vòng so với lúc mới vừa vào phủ, cho nên cũng mới không dám phản kháng
nhiều rồi mà rời đi! Chỉ có Tử Tô thông minh nhất, luôn nắm chặt bất kỳ
cơ hội nào có thể nắm chặt len lén đổ nửa cơm đi, nhưng trên mặt rõ ràng có thịt hơn trước kia nhiều.
Chỉ có Thải Bình, nghe Lục Ý báo cáo, mỗi
ngày nàng ta đều ăn sạch sẽ thức ăn, nhưng một chút thịt dư trên người
cũng không có, vóc người vẫn còn thon thả như vậy, gương mặt vẫn xinh
đẹp như vậy. Rõ là... Làm cho người ta ghen tỵ chết!
Chỉ có điều, Phượng Dục Minh cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn cũng không phải
người thương hương tiếc ngọc. Nghe nàng ta khóc, hắn không vui giận tái
mặt: “Phiền chết rồi! Người đâu, kéo nàng ta ra ngoài! Nếu như nàng ta
không muốn lập gia đình, vậy thì bán đi thôi! Bổn Vương không muốn gặp
lại nàng ta!”
Hai thị vệ vội vàng đi vào dẫn người đi.
Đang sắp bị mang ra khỏi cửa, không biết thất Hoàng tử hay tiểu Sơn kín đáo phun ra một câu: “Người xấu nhiều tác oai tác quái.”
Lam Diên mới vừa rồi còn làm như người giãy chết lập tức bất động, giống như ỉu xìu mặc cho người ta kéo ra ngoài.
Quý Du Nhiên bĩu môi: “Mới vừa rồi là ai nói?”
Hai thiếu niên liếc mắt nhìn nhau, thất Hoàng tử vội vàng tiến lên: “Đệ nói!”
“Mới là lạ!” Quý Du Nhiên hừ lạnh, tiến lên nhéo lỗ tai tiểu Sơn: “Ai dạy lời này cho đệ?”
“Không có! Tỷ tỷ, đệ nói là sự thật!” Tiểu Sơn vội vàng nghiêng đầu khẽ kêu lên.
“Ừ!” Phượng Dục Minh người xem náo nhiệt không sợ nhiều phiền phức này, còn vui vẻ gật đầu theo.
Chỉ có thất Hoàng tử tiến lên khuyên nhủ: “Nhị Hoàng tẩu, tẩu cũng đừng tức giận với tiểu Sơn ca ca. Ca ca nói không sai, cũng là lời trong lòng
của tẩu không phải sao?”
Bọn họ cho rằng nàng giống như bọn họ
miệng độc tâm địa độc ác hả? Trong lòng nàng độc ác là đủ rồi có được
không? Quý Du Nhiên buông tay ra: “Vốn sợ các đệ bị nàng ta hù sợ mới
vội vàng chạy tới. Bây giờ nhìn lại, chúng ta vốn làm điều thừa." d1en
d4nl 3q21y d0n
“Không có! Thần đệ cũng chỉ từ chối yêu cầu của
nàng ta mà thôi. Chân chính có thể mang nàng ta đi ra ngoài, vẫn là nhị
Hoàng tẩu.” Thất Hoàng tử cúi đầu cười nhẹ nói.
Quý Du Nhiên nhìn hắn, thất Hoàng tử liền hạ thấp mi mắt xuống cho nàng nhìn đủ, thái độ bình thường thành thạo.
Mới hơn nửa năm, hài tử này đã sớm không còn dáng vẻ cẩn thận sợ hãi trước
kia nữa, Địch phi dạy hài tử quả nhiên có dáng vẻ. Quý Du Nhiên âm thầm
oán, nên gõ gõ lên đầu hai thiếu niên: “Giỏi rồi, người do ta đuổi đi,
các đệ tiếp tục đi học đi! Về sau ta sẽ để cho người nghiêm chỉnh trông
chừng bọn họ, sẽ không để cho bọn họ tới làm phiền các đệ.”
“Vậy thì không còn gì tốt hơn rồi. Đa tạ nhị Hoàng tẩu.” Thất Hoàng tử vội nói.
Tiểu hài này... Bước chân xoay người của Quý Du Nhiên khựng lại một chút.
Quả nhiên là hài tử sinh ra ở Hoàng gia, tố chất trong lòng rất không
bình thường, tiểu Sơn cùng với hắn, mới có thể học được không ít thứ
chứ?
--- ------Ta là ranh giới Ninh Vương phi định lôi kéo---- -----
Trong nửa tháng ngắn ngủi, người làm trong Dật Vương phủ bị đuổi đi gần như
một nửa, trong Vương phủ thoáng chốc cũng vắng vẻ không ít.
Động
tác có quy mô lớn như thế, dĩ nhiên đưa tới chủ ý trong Hoàng cung. Chỉ
có điều, xét thấy tình thế biên quan càng lúc càng khẩn trương, Hoàng đế cả ngày lẫn đêm bận rộn bàn luận quốc sự với quần thần, vốn không có
tâm tình để ý tới chút chuyện nhỏ này trong Vương phủ bọn họ.
Hoàng hậu nương nương biết, mặc dù rất không vui mừng, nhưng ít ra Tử Tô vẫn còn, nên chỉ kêu Quý Du Nhiên lên nói mấy câu.
Về phần Thái hậu bên kia, Quý Du Nhiên đã sớm trình báo chuyện tiểu Hắc bị người giết chết lên, cũng kèm theo phân tích của bọn họ, nhưng không
điểm danh hung thủ cuối cùng là người nào. Vì vậy, từ đầu đến cuối, Thái hậu cũng không nói một câu, chỉ thưởng mấy tỳ nữ cho bọn họ.
Bởi vì Thái hậu đã ban thưởng người, lần này Hoàng hậu không ban thưởng, Quý Du Nhiên hô to vạn tuế trong lòng!
Bên này chuyện trong Vương phủ khó khăn lắm mới chấm dứt. Bên kia, Ninh
Vương phủ lại truyền tới tin tức –– Ninh Vương phi lại không tốt rồi!
Bất đắc dĩ, Quý Du Nhiên lại cùng Phượng Dục Minh đến thăm.