Nhưng mà, đả kích thì đả kích, thân là chủ nhân Tướng phủ, coi như bị tức đến nội thương, Quý Thúc vẫn phải cười thận trọng hỏi: “Nếu một bàn thức ăn này không
hợp khẩu vị, vậy vi thần kêu phòng bếp làm một bàn thức ăn nữa như thế
nào?”
“Đừng!” Nào có thể đoán được Phượng Dục Minh lại như đinh
chém sắt cự tuyệt lần nữa, “Tay nghề của đầu bếp các ngươi quá kém! Bổn
Vương muốn ăn đồ ái phi làm!”
Ngụm máu ngậm trong miệng Quý Thúc
phun không ra, mặt cũng nghẹn thành màu xanh tím. Thái tử thấy thế, rất
không tán đồng nhìn Phượng Dục Minh, Phượng Dục Minh lại sớm kéo tay Quý Du Nhiên, trên mặt tuấn tú chứa đầy khờ khạo, cười lấy lòng: “Ái phi,
bổn Vương muốn ăn thịt xào khô, quế hoa cao, còn uống canh hạt sen nữa!”
“Nhưng mà, Vương gia, bây giờ chúng ta không ở Vương phủ -”
“Oa oa oa!” Mới uyển chuyển biểu đạt một chút ý cự tuyệt, Phượng Dục Minh
đã nhắm hai mắt lại, nước mắt to như hạt đậu rơi thẳng xuống dưới.
Mặt phu thê Quý Thúc đã sớm thành màu gan heo. Nhưng dưới tình huống này,
thật sự không tiện phát tác, Quý Thúc chỉ đành phất tay với nữ nhi: “Nếu Vương gia muốn ăn, vậy ngươi đi làm đi! Trong phòng bếp cái gì cũng đủ, nếu thiếu cái gì ngươi chỉ cần kêu người đi chọn mua.”
“Được
đó!” Vừa mới dứt lời, Phượng Dục Minh lại lập tức nở nụ cười, “Ái phi ái phi, Quý Tể tướng đã đồng ý rồi, nàng nhanh đi làm cho bổn Vương! Nhanh lên một chút nhanh lên một chút!”
“Được rồi!” Quý Du Nhiên rất bất đắc dĩ, uất ức hành lễ, “Thái tử điện hạ, phụ thân mẫu thân, ta đi một chút sẽ trở lại.”
“Bổn Vương đi cùng với nàng!” Phượng Dục Minh vội vàng nắm chặt tay nàng,
cặp mắt thật to cũng híp thành đường thẳng, nào còn thấy dáng vẻ khóc
lóc đến thành ê chề thảm hại như vừa rồi? Quý Du Nhiên bất lực lắc đầu,
hai người chạy vội rời đi trong ánh mắt đủ loại của đám người Thái tử.
“Ha ha, ái phi, vừa rồi biểu hiện của bổn Vương được chứ?” Mới vừa rời khỏi phạm vi tầm mắt của mọi người, khóe miệng Phượng Dục Minh khẽ nhếch
lên, lại là dáng vẻ hả hê đắc ý, “Cũng chỉ tùy ý lật giở, bọn họ đã ăn
không vô nữa! Đói chết bọn họ!”
“Chàng cố ý?” Quý Du Nhiên sửng sốt.
“Dĩ nhiên!” Phượng Dục Minh nói, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường, “Từ nhỏ Hoàng tổ mẫu đã không cho bổn Vương kiêng ăn, từ
năm ba tuổi đến giờ, đây là lần đầu tiên bổn Vương làm như vậy!”
Hả? “Vậy sao chàng -”
“Ai bảo mấy người bọn họ đối xử với nàng như vậy!” Mặt lại trầm xuống,
Phượng Dục Minh thở phì phò nói: “Bổn Vương thấy được, từ lúc nàng đi
vào đây, tất cả bọn họ đều không liếc mắt nhìn nàng, nhất là hai nữ nhân kia! Họ còn dám trừng nàng!”
Trong lòng bất chợt nổi lên một
dòng nước ấm, Quý Du Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân, gần như từng tế bào
đều được ấm áp tràn đầy: “Vương gia, chàng đối với ta thật tốt.”
“Vậy chút nữa bổn Vương có thể ăn nhiều thêm mấy miếng quế hoa cao sao?”
Phụt! Chút không khí tốt đẹp khó khăn lắm mới khơi dậy lên đã bị những lời
này của hắn vô tình phá vỡ. Nhìn chờ mong tràn đầy trong mắt sáng to của hắn, Quý Du Nhiên không cách nào cự tuyệt: “Được, chàng muốn ăn bao
nhiêu a làm bấy nhiêu.”
“Hì hì, ái phi nàng thật tốt!” Phượng Dục Minh lập tức tươi cười rạng rỡ, “Nàng yên tâm, về sau bổn Vương sẽ bảo
vệ nàng. Bọn họ ai còn dám bắt nạt nàng, bổn Vương sẽ đánh chết bọn họ!”
“Ừ.” Quý Du Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt hiện nên nụ cười thật lòng khó có.
Chui vào phòng bếp hơn nửa canh giờ, lúc đi ra lần nữa, Phượng Dục Minh đã
ưỡn bụng lên ợ một cái, Quý Du Nhiên thì dẫn bọn nha hoàn phòng bếp tay
nâng năm sáu hộp đựng thức ăn, thản nhiên đi đến chỗ đám người Thái tử
nghỉ ngơi.
Khi gần mười cái mâm lần lượt bày ra, sắc hương vị đều đủ hiện ra ngay trước mắt, bao gồm cả Quý Thúc, tất cả mọi người đều
kinh hãi.
Ôm tâm tình thấp thỏm nếm thử một miếng, Quý Thúc nhướn mày: “Du Nhiên, ngươi học nấu cơm khi nào?” Hơn nữa, mùi vị đúng là khá tốt!
Nàng dĩ nhiên sẽ không nói cho hắn biết đời trước ở Dật
Vương phủ một năm đã nghiên cứu ra. Quý Du Nhiên
cười nhẹ nhàng: “Phụ thân, chẳng lẽ ngài quên, trước khi mẫu thân thân
sinh tạ thế, đều do nữ nhi ở bên giường mẫu
thân hầu hạ thuốc sao? Mỗi
lần mẫu thân muốn ăn chút gì, dĩ nhiên tất cả đều do nữ nhi đích thân đi làm. Một thời gian sau, không học được sao?”
Mặt Quý Thúc lập
tức trắng xanh. Đường đường là một đại tiểu thư, lại tự mình rửa tay làm thang, nói dễ nghe thì lòng hiếu thảo động trời, nói khó nghe một chút, chính là bọn nha đầu trong phủ không coi hai người là chủ, muốn ăn chút gì không phải hai người còn phải tự ra tay! Nha đầu này, mới mấy ngày
không gặp, sao miệng lại lợi hại như vậy?
Nghe được nàng nhắc tới phu nhân Tể tướng trước, người kế nhiệm phu nhân Tể tướng tiểu Trương
thị ngồi bên cạnh rất không sảng khoái trong lòng. Nhưng Thái tử điện hạ ở đây, nàng phải trưng ra dáng vẻ mẹ hiền, cho nên chỉ có thể ngước
khuôn mặt tươi cười chào hỏi: “Không ngờ đại tiểu thư Tướng phủ ta còn
có tay nghề tốt như vậy! Nào, mọi người cùng nếm thử một chút, xem tay
nghề của nàng so với tay nghề của đầu bếp trong phủ như thế nào.”
Mọi người nghe vậy rối rít cầm đũa lên ăn một chút. Sau đó, nét mặt mỗi
người lại khác nhau. Mẹ con Quý Du Dung dĩ nhiên là cực kỳ phức tạp:
Không thể không thừa nhận, những thứ đồ này thật sự không tệ, dùng
nguyên liệu, độ lửa đều vừa đúng, để cho người ta gần như tìm không ra
lỗi. Nhưng mà, nếu để bọn họ mở miệng tán dương, đó cũng tuyệt đối không thể nào, bọn họ muốn một cước dẫm mạnh nàng xuống nền đất còn không
kịp!
Chỉ có điều, bọn họ vẫn còn tự suy tính trong lòng xem nên
nói như thế nào cho phải, Thái tử đã ăn xong một miếng bánh ngọt, rồi
sau đó khẽ gật đầu: “Không tệ.”
Chỉ hai chữ đơn giản, hình như
không bao hàm bất kỳ tâm tình gì, nhưng lại giống như một quả bom nổ
tung trong đầu Quý Du Dung, nàng thiếu chút nữa không khống chế được
nhảy dựng lên kêu to – không tệ? Hắn còn nói không tệ? Nữ nhân kia làm
gì đó, hắn lại còn nói rất tốt? Chẳng lẽ hắn không biết, nàng là thê tử
hiện giờ đang ngồi bên cạnh hắn sao?
“Du Dung!” May mà tiểu
Trương thị còn chưa hoàn toàn mất trí, lặng lẽ kéo nữ nhi một cái. Quý
Du Dung hồi hồn, lập tức phát hiện Quý Du Nhiên đang mỉm cười nhìn mình, lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười, “Không tệ sao? Vừa rồi hình như
ta chưa nếm ra hương vị như thế nào! Nhưng mà nếu Thái tử nói không tệ,
vậy nhất định rất tốt, ta lại ăn thử một miếng xem sao.” Rồi đưa chiếc
đũa dùng sức đâm một cái -
Xoảng
Rầm rầm!
Cái mâm
bị đâm lật, rơi trên mặt đất vỡ thành mảnh vụn, bánh ngọt còn bốc hơi
nóng cũng lăn đầy đất, vỏ ngoài trắng nõn dính một tầng bụi thật mỏng.
“Ôi, xin lỗi, thật ngượng ngùng!” Vội vàng vứt chiếc đũa, Quý Du Dung tỏ vẻ
áy náy, “Tỷ tỷ, xin lỗi, muội nhất thời không khống chế, làm hỏng điểm
tâm tỷ tự mình làm!”
“Không có việc gì.” Quý Du Nhiên lơ đễnh
cười một tiếng, “Dù sao Vương gia đã ăn no.” Ý ở ngoài lời chính là: Đây cũng chỉ là đồ bọn họ ăn còn dư lại, coi như không cho bọn họ ăn, quay
đầu lại cũng sẽ ban thưởng cho người dưới hoặc chó ăn, không liên quan
đến bọn họ.
Hơn nữa – ánh mắt khẽ chuyển, nàng thấy Thái tử giơ
chiếc đũa lên, đang không nhúc nhích ngồi đó, lo lắng trong mắt khẽ lóe
lên rồi biến mất.