Rất nhanh, tiếng bước chân dồn dập đến gần, kèm
theo tiếng ngựa hí vang, hai cánh tay có lực ôm nàng từ dưới mặt đất
lên: “Muội không sao chứ? Du Nhiên, muội đừng dọa ca ca, muội mở mắt ra, nói một câu với ta! Du Nhiên!”
“Ta không sao.”
Dời đầu đang choáng váng ra, Quý Du Nhiên mở mắt ra, dùng sức tránh thoát khỏi vòng tay của hắn.
Vân Phi Thành sững sờ, nhìn vòng ôm trước ngực trống rỗng, khóe miệng lại
nhếch lên nụ cười khổ sở bất đắc dĩ: “Du Nhiên, muội cần gì phải như thế chứ? Ca ca đã trở lại!”
“Ca ca? Thì ra ngươi còn nhớ rõ là ca ca của ta sao?” Quý Du Nhiên cười lạnh, một tay xoa xoa bả vai bị cấn gây
đau, “Vừa đi là tám năm, trong tám năm không có tin tức gì. Ta khổ sở
chờ đợi ngươi bao lâu, từ lúc mới bắt đầu mong đợi ngươi bình an về quê, đến chờ ngươi tự tay tiễn ta xuất giá, rồi đến sau này là tuyệt vọng.
Cho tới bây giờ, ta đã nhận định ngươi không còn trên nhân thế, tại sao
ngươi còn sống trở về rồi hả? Ngươi vẫn còn sống, tại sao không viết thư cho ta? Để cho ta ngây ngốc chờ đợi mỗi ngày ngươi rất vui sao?”
“Du Nhiên, ta không phải...”
“Ha ha,
Vân Tướng, Tể tướng nước Phong Lịch trẻ tuổi nhất, không tệ! Thân là
người thiên triều Đại Lương ta, lại làm Tể tướng cho nước Phong Lịch,
còn bày mưu tính kế cho nước Phong Lịch tấn công thiên triều Đại Lương
ta? Hiện giờ còn được Công chúa nước Phong Lịch coi trọng? Ca ca, ngươi
thật giỏi, ngươi thật sự thật sự rất lợi hại! Ngươi nói ngươi muốn áo
gấm về nhà, hiện giờ ngươi quả nhiên làm được!”
“Du Nhiên, muội
đừng nói như vậy.” Mắt thấy nàng cười đến gần như hỏng mất, Vân Phi
Thành vội đè bả vai nàng lại, “Ta cũng vì bất đắc dĩ. Muội cũng biết,
lúc trước ta tuổi còn trẻ, ở đế đô lại sớm bị phụ thân và người của
Trương gia khống chế, vốn không có cơ hội trở nên nổi bật. Ta chỉ có thể đi đường vòng lối tắt ––”
“Đúng vậy, đường vòng lối tắt đến nước láng giềng đi?” Quý Du Nhiên thô bạo cắt đứt lời hắn.
Vân Phi Thành cười khổ, “Thôi, tùy muội nói như thế nào! Du Nhiên, hiện giờ ca ca trở lại, bây giờ ta quyền cao chức trọng, không hề kém phụ thân.
Muội phải tin tưởng ta, từ nay về sau, huynh muội chúng ta cái gì cũng
không cần sợ nữa!”
“Là ngươi cái gì cũng đều không cần sợ đi?” Quý Du Nhiên đẩy tay hắn ra.
Vân Phi Thành không hiểu nhìn nàng, “Du Nhiên, muội vẫn còn giận ta thật sao?”
“Đúng!” Quý Du Nhiên thẳng thắn.
Vân Phi Thành rũ rèm mắt xuống, “Đúng vậy, từ biệt tám năm, ta mới trở về,
muội nên giận ta. Hơn nữa, khi muội cần ta nhất ta lại chưa từng xuất
hiện, cho nên làm hại muội...” Từ từ vươn tay, đầu ngón tay lạnh lẽo
chạm lên gương mặt nàng, “Du Nhiên, muội đừng đau lòng. Cho dù như thế
nào, ta đã trở về. Tám năm qua, tất cả mọi thứ muội đã mất, ca ca đều
đòi lại giúp muội. Bọn họ ai từng bắt nạt muội, ca ca đều sẽ trả thù
giúp muội. Có ca ca ở đây, về sau rốt cuộc muội không cần sống khổ cực
như vậy nữa.”
“Ta sống không hề khổ cực chút nào.” Quý Du Nhiên ngẩng đầu lên, “Ngược lại, ta sống rất tốt."
Trong mắt Vân Phi Thành tràn đầy không tin, “Du Nhiên, ở trước mặt ca ca,
muội cũng không cần cậy mạnh. Ca ca biết, những năm này muội đã ăn quá
nhiều khổ.”
“Nếu đã ăn hết, cũng phun không ra. Bây giờ ta sống rất tốt, ngươi vốn không cần thương xót ta.” Quý Du Nhiên lạnh lùng nói.
“Du Nhiên, muội còn định gạt ta đến khi nào? Vốn lúc đầu khi ta rời đi,
muội đã sớm đính hôn với Thái tử rồi, đoán chừng về sau muội sẽ sống
không quá khổ. Nhưng ai ngờ, da mặt Trương thị dày quá mức, lại... Lại
gả muội cho một kẻ ngu! Sớm biết như thế, ban đầu ca ca nên dẫn muội
theo! Thay vì để muội đi theo kẻ ngu, ta ––”
Bốp!
Một cái tát vang dội vang lên, cắt đứt căm phẫn đầy lòng hắn. Vân Phi Thành ngẩng đầu lên, đối diện với tròng mắt tràn ngập lửa giận của Quý Du
Nhiên.
“Không cho mắng chàng ấy kẻ ngu! Chàng ấy còn thông minh hơn ngươi nhiều!”
“Du Nhiên...”
“Họ Vân kia, ta tuyệt đối không cho phép ngươi nói xấu trượng phu ta một câu!”
“Du Nhiên!”
“Ái phi! Ái phi!”
Vào giờ phút này, Sở Túc Lương rốt cuộc không ngăn cản được Phượng Dục Minh, bị hắn lợi dụng đúng cơ hội chạy đến đây.
“Vương gia!” Quý Du Nhiên vội vàng theo tiếng chạy tới, hai người ôm nhau thật chặt.
“Ái phi, nàng làm sao rồi? Bổn Vương thấy nàng ngã từ trên lưng ngựa xuống, chỗ nào té đau không? Có sao không?” Mắt đảo qua trên người nàng,
Phượng Dục Minh khẩn trương nhỏ giọng kêu.
Quý Du Nhiên lắc đầu, “Vương gia, ta không sao.”
Lúc này Phượng Dục Minh mới thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu lại, hắn trừng mắt
nhìn Vân Phi Thành: “Lại là ngươi! Mỗi lần gặp phải ngươi đều không có
chuyện gì tốt! Ai cho ngươi tới?”
“Vương gia, thôi.” Kéo tay hắn, Quý Du Nhiên nhỏ giọng nói, “Bả vai ta đau, chúng ta trở về đi!”
“A, ái phi, bả vai nàng đau? Được, bây giờ chúng ta trở về đi!” Mặt Phượng
Dục Minh lập tức biến sắc, vội vàng cẩn thận đỡ nàng về.
“Chậc
chậc, Dật Vương gia này quả thật ngu không thể ngu hơn giống như trong
lời đồn đại!” Sau đó, Sở Túc Lương chạy tới, lắc đầu mà thở dài.
Vân Phi Thành ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, từ từ đứng dậy, gạt bùn
đất trên người.
Sở Túc Lương lại gần, mặt ranh mãnh cười nói: “Phi Thành, xem ra muội muội tích oán với ngươi quá sâu, hôm nay khiến ngươi phiền hà rồi!”
“Chuyện này không cần ngươi nói.” Vân Phi Thành lạnh lùng nói.
“Cô biết, nhưng mà, cô chính là muốn nhắc nhở ngươi một tiếng.” Sở Túc
Lương nói xong, lại móc cây quạt ra phe phẩy, “Như thế nào? Có muốn cô
giúp ngươi một tay không?”
Vân Phi Thành quay đầu đi, “Không cần. Đây là việc nhà của vi thần, Thái tử điện hạ ngài cũng không cần nhúng tay.”
“Như vậy sao?” Sở Túc Lương bĩu môi, dáng vẻ rất mất mát, “Cô còn nói muội
tử này của ngươi thật có ý tứ, muốn hiểu thấu đáo nàng ấy một chút! Còn
có tướng công Vương gia ngốc của nàng ấy, cũng rất thú vị.”
“Ngươi đừng gọi hắn là kẻ ngốc!”
Khó có được bị hắn gào cho sững sờ, cây quạt trên tay Sở Túc Lương cũng rơi xuống đất, “Phi Thành?”
Vân Phi Thành vội vàng hít sâu một hơi, miễn cưỡng điều chỉnh chút tâm
tình, “Xin Thái tử điện hạ thứ tội, mới vừa rồi vi thần ––”
“Cô
hiểu, cô hiểu. Nếu bây giờ không ở trong Hoàng cung, chúng ta vẫn cứ lấy tình bằng hữu mà đối đãi đi!” Sở Túc Lương vội bày ra vẻ mặt ‘ta hiểu
rất rõ’, còn thân thiết vỗ vỗ bả vai hắn, “Nữ nhân vốn nhỏ mọn, theo cô
quan sát, muội tử này của ngươi còn là kiệt xuất trong nhỏ mọn. Hiện giờ nàng ấy đang giận ngươi, chỉ sợ những ngày kế tiếp ngươi sẽ không dễ
qua.”
“Dù không dễ chịu, nàng ấy cũng là muội muội của ta. Ta
thật vất vả trở lại tìm muội ấy, sớm quyết định cho dù như thế nào cũng
phải mang muội ấy ở bên cạnh mình, không bao giờ để cho muội ấy chịu bất kỳ khổ sở nữa.
“Haizzz!” Nghe vậy, Sở Túc Lương thở dài, “Có một ca ca như ngươi vậy thật không tệ. Cô không giống như ngươi. Nếu như
Thu Lam con bé dám nổi giận với cô, cô khẳng định một cước đạp con bé
tới tận chân trời!”
“Muội ấy và Thu Lam Công chúa không giống
nhau.” Vân Phi Thành nhỏ giọng nói. Nhớ tới phản ứng kịch liệt mới vừa
rồi của Quý Du Nhiên, gào thét giống như kêu khóc, tim của hắn lại không nhịn được đau giống như xé rách.
Nhìn dáng vẻ mất mát của hắn,
Sở Túc Lương lắc lắc đầu, dùng sức nâng hắn lên, “Được rồi. Dù sao hiện
giờ điều khoản nghị hoa chỉnh sửa gần xong rồi, cô để cho ngươi mấy ngày nghỉ, ngươi đi đoạt muội muội của ngươi về! Chỉ có điều ––” lại hả hê
cười cười, “Muội phu kia của ngươi có vẻ có địch ý rất sâu với ngươi đó! Muốn giải quyết hắn, vậy đoán chừng phải tốn không ít thời gian.”
“Hắn không đáng để lo.” Vân Phi Thành lạnh lùng nói.
“Thật sao?” Sở Túc Lương hơi nhướn mày lên, “Nhưng vì sao cô cảm thấy...”
Vân Phi Thành hơi mím môi, không muốn nhiều lời với hắn, chỉnh lại áo rồi
định xoay người đi. Chỉ có điều, khi mới quay người lại, đã nhìn thấy
Thu Lam trưởng Công chúa đang đứng bên cạnh, ngây ngốc nhìn bọn họ.
“Hai người nói, cái đó... Dật Vương phi, nàng ấy là...”
“Muội đã nghe được, cũng không cần chúng ta giải thích nhiều hơn nữa.” Sở Túc Lương nhe răng nhếch miệng cười với nàng ấy, “Hiện giờ, muội đã biết vì sao những năm này hắn cứ nhớ mãi không quên nàng ấy rồi chứ?”
Biết thì biết, nhưng bây giờ... Hồi tưởng lại đủ loại biểu hiện của mình lúc mới đầu đối với Quý Du Nhiên, trong lòng Thu Lam trưởng Công chúa trống rỗng.
Sở Túc Lương liền vỗ vỗ vai nàng ấy: “Tiểu cô tử này cũng
không dễ đối phó. Mà Phi Thành rõ ràng để muội muội này lên trên đầu quả tim. Nếu như muội muốn hắn khăng khăng một mực với muội, muội phải hòa
hảo như lúc ban đầu với tiểu cô tử kia đi!”
Bây giờ còn có khả năng sao? Thu Lam trưởng Công chúa thầm nghĩ.
Lời vừa nói xong, Sở Túc Lương cũng xoay người, một lần nữa xòe quạt ra, vừa quạt, vừa cười hả hê ––
Nhìn đi, với bao nhiêu nam nữ si tình, hiện giờ mới bắt đầu tự mình hành hạ đủ kiểu!