“Ái phi...”
Trong lòng xúc động thật lâu, hình như Phượng Dục Minh cũng bị tâm tình của nàng lây tới, lặng lẽ mà kéo tay của nàng.
Quý Du Nhiên cười cười với hắn, nụ cười kia lại cực kỳ trống rỗng, ý cười không đạt tới đáy mắt.
Lúc này chuông báo động trong đầu Phượng Dục Minh mãnh liệt báo động, liền
tranh thủ kéo nàng ra phía sau, sau đó hung tợn trừng mắt về phía Thu
Lam trưởng Công chúa: “Ngươi nói xong chưa? Khi nào thì đi?”
Thu
Lam trưởng Công chúa ngẩn ra, mục đích tới đây hôm nay của nàng còn chưa hoàn toàn đạt thành! Liền trừng mắt nhìn ngược lại hắn: “Dật Vương gia, đây cũng là đạo đãi khách của người Đại Lương các ngươi?”
“Đối
với khách nhân yêu thích và khách nhân không yêu thích, đạo đãi khách
này dĩ nhiên không giống nhau vậy.” Phượng Dục Minh hất cằm lên nói.
Ý ở ngoài lời, chính là nàng không được hoan nghênh sao? Thu Lam trưởng
Công chúa nhất thời nghẹn lời, nhịn không được mắng: “Quả nhiên là kẻ
ngu ––”
“Thu Lam trưởng Công chúa!”
Giọng nói lạnh lẽo của Quý Du Nhiên lập tức cắt đứt lời nàng ta: “Ngài đúng là tới đã đủ lâu,
chắc hẳn dịch quán bên kia còn nhiều chuyện cần chờ ngài về xử lý.”
Nàng ấy đây là sao? Rõ ràng mới vừa rồi sau
khi nàng nói ra chuyện của Vân Phi Thành, thái độ của nàng ấy rõ ràng
hòa hoãn mà! Nhưng vì cái gì... Nghĩ lại, Thu lam trưởng công chúa nhất
thời hiểu ra, trong lòng cũng âm thầm hối hận: Cho dù như thế nào, nàng
cũng không nên mắng trượng phu của nàng ấy ngay trước mặt nàng ấy! Ngày
đó Vân Phi Thành nói như vậy còn bị ăn một cái tát đó.
Lập tức
cũng hơi ngượng ngùng, định xin lỗi rồi lại không thể bỏ thể diện xuống
được, Thu Lam trưởng Công chúa hơi mím môi, còn chưa nghĩ ra phương pháp giải quyết, Lý ma ma lại từ bên ngoài tiến vào: “Vương phi, Thái tử phi sai người truyền khẩu dụ tới, ngày mai Hoàng hậu nương nương mở tiệc
mời Thái tử nước Phong Lịch và Thu Lam trưởng Công chúa trong Hoàng
cung, mời ngài và Vương gia ngày mai nhất định phải có mặt tiếp khách.”
“Lại là nàng ta! Có phiền hay không?” Nghe vậy, Phượng Dục Minh liền ném tức giận với Thu Lam trưởng Công chúa qua một bên. Quý Du Nhiên cũng cắn
căn môi, trong lòng rất không thoải mái –– Biết rõ bọn họ đi hay không
đi cũng không có gì khác biệt, vì sao Thái tử phi cứ phải cố tình lôi
kéo các nàng đi cùng nhau? Khoe khoang sự khác biệt giữa hai tỷ muội bọn họ ở trong mắt những quý phụ kia rất khiến cho nàng ta đạt được cảm
giác thỏa mãn không có gì tốt hơn sao? Nàng ta có ngán hay không vậy?
Thấy biểu hiện của hai người bọn họ, Thu Lam trưởng Công chúa suy nghĩ một
chút, lập tức nhớ tới thù hận cũ trước đây giữa Quý Du Nhiên và Thái tử
phi. Ánh mắt sáng rỡ đảo qua, nàng liền nói: “Đã như vậy, bổn cung cũng
không quấy rầy nhiều thêm, ngày mai chúng ta lại gặp lại thôi!”
“Đi thong thả, thứ cho không tiễn xa được.” Cũng thật sự không có tâm tình
nhiều lời với nàng ta, Quý Du Nhiên kêu Lục Ý tiễn người ra ngoài, bản
thân mình tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ với Phượng Dục Minh.
Mặc
dù trong lòng rất không muốn, nhưng hai người bọn họ biết, nếu như người trong cung đã cho người tới thông báo rồi, ngày mai bọn họ chắc chắn
không thể lười biếng được. Hơn nữa, kể từ khi người nước Phong Lịch tới
nơi này, cũng đã lâu như vậy, chính xác ra chỉ có ngày đầu tiên bọn họ
đi ra ngoài lộ mặt, như vậy đúng là rất không hợp quy củ. Vì vậy, Quý Du Nhiên để cho người chuẩn bị quần áo ra ngoài ngày mai.
Khi sắc
trời bắt đầu tối đen, tiểu Sơn đột nhiên tới. Mấy ngày không thấy, hình
như hắn gầy một chút, cằm có vẻ hơi nhọn, nhưng thái độ của ăhns càng
khiến cho người ta đau lòng, dè dặt cẩn trọng, giống như tiểu hài tử sợ
dẫm lên địa lôi.
Trong lòng biết bởi vì
chuyện xảy ra lần trước ở ngoài ô nên trong lòng hắn hắn vẫn còn sợ hãi, những ngày này cũng không hề xuất đầu lộ diện trước mặt nàng. Thật ra
trong lòng Quý Du Nhiên đã sớm áy náy muốn chết rồi, nhưng mỗi một lần
sai người đi tìm hắn tới đây thì hắn đều láy cớ phải đi đọc sách viết
chữ không chịu đi qua, bởi vậy áy náy nơi đáy lòng nàng càng điên cuồng
lan tràn ra. Đến bây giờ, đứa nhỏ này rốt cuộc xuất hiện ở trước mắt
nàng, nàng nhất thời lại không biết nên nói cái gì cho phải rồi.
“Tỷ tỷ.” Ngược lại tiểu Sơn đi tới, dùng lời nói nhỏ nhẹ nói: “Đệ nghe nói
Thu Lam trưởng Công chúa của nước Phong Lịch tới, nàng ta không nói lời
gì lung tung trước mặt tỷ tỷ chứ?”
“Không có.” Quý Du Nhiên lắc đầu một cái.
“A, vậy thì tốt.” Tiểu Sơn gật đầu, xoay người lại định rời đi.
“Từ từ đã!” Quý Du Nhiên vội vàng gọi lại, tay cũng không nhịn được túm lấy hắn.Tiểu Sơn sửng sốt: “Tỷ tỷ?”
“Đệ... Đến chỗ ta chỉ vì chuyện này?”
Tiểu Sơn mím môi. Chuyện như vậy hắn vốn chỉ cần tùy tiện phái người tới đây nghe ngóng là được. Nhưng mà, nhiều ngày không gặp như vậy, trong lòng
hắn rất nhớ nàng. Nhưng lại sợ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng, cho nên do dự hồi lâu, liền định chỉ đi qua nhìn nàng một cái, nói một câu
với nàng, vậy là được rồi.
Hiện giờ, mục đích của hắn đã đạt
thành, nhìn thấy Quý Du Nhiên không có vẻ lạnh lùng giống như ngày đó,
trong lòng hắn đã dễ chịu hơn khá
nhiều, tự nhiên cũng định nắm chặt
thời gian rời đi. Bây giờ bị Quý Du Nhiên túm được, còn hỏi lời này ra,
hắn giống như con khỉ nhỏ bị nắm chặt cái đuôi, tay chân luống cuống
rồi.
Phụt!
Thấy hắn như vậy, Quý Du Nhiên buồn cười, “Đúng là càng ngày càng không giống rồi.”
Tiểu Sơn không hiểu, “Tỷ tỷ đang nói gì vậy?”
“Ta nói, dáng dấp của đệ và ca ca ta càng ngày càng không giống rồi.” Cười
nhạt, Quý Du Nhiên nhỏ giọng nói ra, “Lần trước chuyện ở biệt uyển ngoại ô, là ta không đúng. Lúc ấy ta mới nhìn thấy ca ca ta, bị hắn làm cho
đầy bụng tức, cũng không có chỗ nào phát tiết. Vừa lúc đệ đi ra, ta vừa
nhìn thấy ngũ quan của đệ giống hệt huynh ấy, lúc này liền lạnh mặt,
thiếu chút nữa còn phát tiết lửa giận lên đầu đệ, may nhờ thất Hoàng đệ
thông minh, một phát kéo đệ ra.”
Lúc này tiểu Sơn mới ngẩng đầu lên, trên mặt viết đầy kinh ngạc: “Là bởi vì chuyện này?”
Quý Du Nhiên ngượng ngùng gật đầu: “Xin lỗi, đệ đệ, tính tình tỷ tỷ không
tốt, hiện giờ nhận sai với đệ, đệ cũng đừng tức giận tỷ tỷ có được
không?”
“Đệ không tức giận!” Tiểu Sơn vội vàng lắc đầu giống như
cái trống bỏi, “Lúc ấy đệ thấy sắc mặt tỷ không được tốt, còn tưởng
rằng... Tưởng rằng tỷ không thích đệ nữa!”
Cho nên hắn lo lắng đề phòng, chỉ sợ nàng một khi mất hứng sẽ đuổi hắn từ Vương phủ ra ngoài,
để cho hắn lưu lạc tới tình trạng giống như ban đầu. Mặc dù biết nàng
chắc sẽ không như vậy, nhưng trong lòng hắn chính là sợ. Hơn nữa, cuộc
sống an nhàn sung sướng trong Dật Vương phủ mấy ngày qua đã khiến cho
tay chân hắn không được chăm chỉ rồi, nếu như từ đám mây rơi xuống đáy
vực, hắn cảm giác mình chỉ sợ sẽ rất khó thích ứng được cuộc sống khổ
cực bên ngoài.
Nghe vậy, Quý Du Nhiên cũng rất sửng sốt. Nhìn hai quầng thâm dưới hai mắt hắn, chắc hẳn đứa nhỏ này mấy ngày qua cũng
không ngủ ngon giấc rồi? Áy náy lại một lần nữa sinh ra nơi đáy lòng,
nàng vội vàng lắc đầu: “Làm sao lại có chuyện đó? Ta nói sớm thu đệ về
làm đệ đệ rồi! Nếu đã là đệ đệ của ta, vậy dĩ nhiên cả đời đều phải làm
đệ đệ của ta rồi.”
“Ừm.” Có câu nói này của nàng, tiểu Sơn yên tâm, trên khuôn mặt xinh đẹp lại hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Mặc dù rất cạn, nhưng nụ cười này và ngũ quan xinh xắn của hắn hỗ trợ cho
nhau, kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, càng khiến cho trên người hắn nhiều thêm vài phần mùi vị ôn tồn nho nhã. Quý Du Nhiên không nhịn được trong lòng khẽ động, cảm giác này, lại tương tự ca ca của nàng đến mấy
phần rồi.
Ca ca...
Nghĩ đến người bị nàng đánh một cái tát, nàng hơi mím môi, trong lòng lại bắt đầu rối loạn.
--- ------Ta là đường ranh giới Thái tử phi bị đánh---- -----
Ngày hôm sau, ăn xong điểm tâm, Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh chỉnh trang một chút, rồi ngồi xe ngựa vào Hoàng cung.
Hôm nay chỉ là một buổi yến tiệc nhỏ. Nhưng mà, nói là yến tiệc nhỏ, thật
ra cũng không nhỏ. Ngày hôm qua nghe Lý ma ma nói, trong lòng Quý Du
Nhiên đã hiểu được: Đây là Hoàng hậu nương nương muốn lót đường cho Bình Cố! Trận này chính là tới trước thăm dò hư thật, dù sao ngày hôm trước
mặt dù bày ra mấy bữa tiệc náo nhiệt, nhưng đều có văn võ bá quan cùng
chầu mừng, bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu cơ hội hiểu rõ lẫn nhau.
Chờ vào trong cung, quả nhiên đã thấy Thái tử phi, Hoàng hậu nương nương,
Bình Cố Công chúa cùng với một đám mệnh phụ thân cận với Hoàng hậu đều
đã chờ ở đó, Ninh Vương phi nâng cao bụng bự lại cũng tới. Chắc do sắp
lâm bồn rồi, bụng của nàng ta to tới mức dọa người, người lại vẫn nhỏ
yếu mong manh giống như không chịu nổi gió, nhất là trên khuôn mặt nhỏ
nhắn lớn chừng bàn tay dường như chỉ còn dư lại hai tròng mắt mềm mại
đáng yêu, khiến cho người ta nhìn thấy không khỏi thương tâm.