“Ngươi ngươi ngươi...”
Trong miệng đầy vị chát nước trà, tiểu Trương thị mấp máy miệng, trong đầu trống rỗng, lại không biết nên nói gì cho phải.
Roẹt!
Lập tức một ly trà đầy hắt lên đầu nàng, tiếng cười lạnh lùng của Quý Du
Nhiên truyền vào tai: “Trương Ngọc Nương, Quý Du Dung, tất cả các ngươi
đều chờ đấy cho ta! Chỉ cần Quý Du Nhiên ta còn sống một ngày, ta nhất
định sẽ để cho các ngươi sống không bằng chết, đây chính là giá cao cho
các ngươi dám hại chết mẫu thân thân sinh của ta, còn hãm hại ta như
thế!”
“Quý Du Nhiên!” Nói đến nước này, thể diện mọi người đã sớm xé rách, Quý Du Dung cũng không giả tình giả ý nữa, chùi mặt gào lên,
“Ngươi đúng là chán sống! Ngươi cho rằng ngươi và Dật Vương gia có Thái
hậu nương nương che chở thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Ta đường
đường chính chính là Thái tử phi! Ngươi dám bất kính với ta, quay đầu ta gọi người để ngươi sống không bằng chết!”
Roẹt!
Đáp lại nàng ta là một ly trà nóng bỏng.
“Thật sao? Có bản lĩnh ngươi cứ tới!” Hắt ly trà, Quý Du Nhiên cười đến không biết không sợ, “Chỉ bằng ngươi một nữ nhân ngay cả Thái tử vui vẻ cũng không chiếm được, ngươi cho rằng ngươi có thể làm khó dễ được ta? Có
thời gian ngươi vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách kiếm nhi tử vững chắc địa
vị rồi hẵng nói!”
“Quý Du Nhiên! Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Lại bị nàng ta đâm đúng chỗ đau, sắc mặt Quý Du Dung thay đổi, “Ta giết
chết ngươi!”
“Tới đây tới đây!”
Quý Du Nhiên kêu to, tiện tay ném bình trà lên người nàng ta!
Quý Du Dung vội vàng tránh ra, nhưng không ngăn nổi quá nửa bình trà rơi
xuống đất, tiếp theo nước trà nóng bỏng văng khắp nơi, từng mảnh vụn
cũng theo đó bay múa chung quanh, có một ít thương tổn đến da thịt mềm
mại của nàng.
“Oa!” Giống như bị cảnh này hù sợ, hoặc bị dáng vẻ
thấy chết không sờn của Quý Du Nhiên làm kinh sợ, chân Quý Du Dung dừng
lại, vội vàng chuyển hướng sang tiểu Trương thị, “Nương, nương xem nương xem! Nàng ta lại bắt nạt con!”
“Quý Du Nhiên, ngươi thật tốt,
thật to gan!” Trương thị vội vàng vén ống tay áo lên gào to, “Dám bắt
nạt con gái ta, ngươi không muốn sống hả!”
“Đúng vậy, ta sớm
không muốn sống rồi. Hiện nay, đã có hai người theo ta chết chung, ta
thấy chết có ý nghĩa hơn rồi!” Quý Du Nhiên cười cười, rút một chủy thủ
bóng loáng từ trong tay áo ra.
Ánh mặt trời giữa trưa sáng rỡ
chiếu xuyên qua cửa sổ mở lớn, phản xạ lên lưỡi đau sắc bén ánh sáng bạc lạnh lẽo. Tia sáng chói mắt bắn vào trong mắt, để cho lòng người ta
không khỏi run lên, một luồng lạnh lẽo từ sống lưng tản ra.
“A a
a! A a a!” Lập tức, con mắt trợn tròn rồi, hai chân giống như đổ chì
không thể đi về phía trước hoạt động một bước. Tiểu Trương thị hắng
giọng lớn tiếng kêu, quay người lại, đi thẳng ra cửa, “Có ai không!
Người mau đến đây! Quý Du Nhiên nàng ta muốn giết người! Lão gia, có ai
không, nhanh kêu lão gia đến đây!”
“Nương, nương chờ con một
chút, chờ con một chút! Phụ thân, người tới mau lên! Quý Du Nhiên nàng
ta muốn giết con!” Quý Du Dung theo sát phía sau, làm cho thảm thiết
giống như giết heo.
Yên lặng đứng tại chỗ, mắt lạnh nhìn hai mẹ
con này nối tiếp nhau chạy ra ngoài, khóe miệng Quý Du Nhiên khẽ nhếch
lên, từ từ cất chủy thủ vào trong tay áo: “Quả nhiên là nữ nhân bắt nạt
kẻ yếu rất sợ chết. Nói như vậy, về sau có thể dễ làm hơn nhiều.”
Vốn trước khi đến, động tĩnh trong phòng cũng không nhỏ, hiện giờ lại trải
qua náo loạn như vậy, nha hoàn sai vặt gần đó cũng bị kinh động. Không
bao lâu, Quý Thúc đã vội vàng chạy đến: “Quý Du Nhiên! Ngươi quỳ xuống
cho ta!”
Quý Du Nhiên vẫn đứng thẳng tắp ở đó, nhìn hai mẹ con
Quý Du Dung sợ hãi rụt rè theo phía sau hắn, khóe miệng nâng lên đường
cong thật cao: “Phụ thân đại nhân, ngài cho rằng bây giờ ngài còn có tư
cách kêu ta quỳ xuống sao?”
Quý Thúc ngẩn ra, lúc này mới phản
ứng được thân phận hai người bất đồng, trước mắt không phải là tiểu nha
đầu có thể mặc hắn chỉ vào lỗ mũi mắng to.
Nhưng nghĩ như vậy, lại nghe phía sau thê tử và nữ nhi khóc một tiếng,
phẫn nộ trong lòng hắn càng tăng lên: “Quý Du Nhiên, ngươi xem ngươi làm – chuyện tốt! Mới làm Vương phi, người đã dám bắt nạt mẫu thân và muội
muội ngươi sao, ngươi chính là làm nữ nhi và tỷ tỷ như vậy sao?”
“Ha ha, từ nhỏ đến lớn, xin hỏi cho tới bây giờ họ coi ta như nữ nhi và tỷ
tỷ mà đối đãi sao?” Quý Du Nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, Quý Thúc khẽ
chậm lại. Lập tức, mặt hắn trầm xuống, dùng sức hất tay áo lên, “Quý Du
Nhiên, ngươi... Ngươi giỏi thật! Sao lúc đầu ta lại sinh hạ nữ
nhi như
ngươi!”
“Ngược lại thật ra ta tình nguyện không phải do ngươi
sinh. Như vậy, at cũng không phải sống cuộc sóng không bằng súc vật ở
đây.”
“Ngươi... Ngươi...” Quý Thúc lại bị giận đến đỏ mặt tía
tai, “Quý Du Nhiên! Sao ngươi lại biến thành như vậy! Nhớ năm đó, mẫu
thân ngươi tiết hạnh dịu dàng, đoan trang hiền thục cỡ nào...”
“Cũng bởi vì người quá tiết hạnh dịu dàng, đoan trang hiền thục, cho nên,
người nam nhân vong ân phụ nghĩa này mới có thể chiếm đoạt toàn bộ đồ
cưới của người, cũng mới để cho đôi cẩu nam cẩu nữ các ngươi cho rằng
người dễ bắt nạt, luôn luôn bò lên đầu người làm mưa làm gió, không biết xấu hổ, cuối cùng còn bức tử người liên tiếp -”
“Ngươi... Ngươi câm miệng cho ta!”
“Thế nào, định đánh ta?” Nhìn hắn giơ cao cánh tay lên, Quý Du Nhiên nhếch
môi cười lạnh, “Có bản lĩnh ngươi cứ đánh! Chỉ có điều, nói thật cho
ngươi biết, trừ phi ngươi đánh chết ta, nếu không, ta tuyệt đối sẽ không quên sự thật hai ngươi lén lút cẩu thả, mưu đồ hại chết mẫu thân ta!
Các ngươi tự cho rằng đúng là man thiên quá hải * rồi, nhưng, trời biết
đất biết ngươi biết ta biết, trong lòng các ngươi có áy náy không, nửa
đêm nằm mơ có thức tỉnh từ trong ác mộng không, vậy cũng chỉ có các
ngươi biết.”
(*) man thiên quá hải: một trong 36 kế, sách lược
quân sự của Trung Quốc cổ đại. Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn.
“Ngươi câm miệng cho ta, câm miệng!”
Vết sẹo
ngày xưa lại bị xé rách ra, máu đỏ tươi ồ ồ chảy ra, đau nhức cõi lòng.
Toàn thân Quý Thúc phát run, tay phải nâng lên thật cao lần nữa.
Quý Du Nhiên vẫn lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi muốn đánh thì nhanh chóng đánh
đi, đánh xong, kể từ nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt. Nhưng mà,” lại
cười lạnh lùng một tiếng, “Phụ thân đại nhân, ngươi bỏ được sao? Cá nhân ngươi, thích theo đuổi nhất cái danh trục lợi, bất kỳ ai có thể giúp
ngươi leo lên bậc thang ngươi đều sẽ không bỏ qua. Hiện nay có sẵn một
bậc thang đặt ở trước mặt, ngươi sẽ bỏ qua mà đẩy ra?”
Nàng nói rất chính xác, hắn không bỏ được. Không, nói xác thực hơn, phải là không dám.
Tay phải giơ lên cao giữa không trung, lại chậm chạp không hạ xuống. Ánh
mắt Quý Thúc đỏ ngàu, Quý Du Nhiên lại nhẹ nhàng cười một tiếng: “A,
thiếu chút nữa ta đã quên rồi, ngươi đã có nữ nhi là Thái tử phi, đâu
còn quan tâm Vương phi nho nhỏ là ta đây? Chỉ có điều, bây giờ ngươi
không dám ra tay, chắc chú ý đến mặt mũi Thái hậu hả? Dù sao Hoàng
thượng cũng nổi danh hiếu thuận với Thái hậu. Mà Thái hậu, lại luôn coi
Dật Vương gia là thịt trong tim.”
“Ngươi...”
Nàng đã nói
đến mức này, hắn còn có gì tốt để nói? Quý Thúc giận dữ buông tay xuống: “Người đâu, mau đi mời đại phu nhanh chóng tới kiểm tra cho phu nhân và Thái tử phi! Còn nữa, chuẩn bị nước nóng khăn lông, cho phu nhân và
Thái tử phi rửa mặt thay quần áo! Nhanh!”
Sau đó, hoàn toàn như
trước không thèm đếm xỉa đến nàng. Đây, chắc chính là phương thức tốt
nhất từ xưa tới nay đủ khả năng cho hắn chọn lựa để đối xử với nàng?
Nhìn hành động vội vội vàng vàng của đám người trước mắt, quả nhiên mỗi một
người đều như trước coi như không nhìn thấy nàng, Quý Du Nhiên sớm không cảm thấy lạnh lòng, chẳng qua cảm thấy buồn cười. Sau khi cười xong
trong lòng nàng đột nhiên không còn gì, có một tình cảm nôn nóng nổi lên trong lòng -
Phượng Dục Minh! Đột nhiên nàng rất nhớ hắn, thật sự nhớ rất nhớ!
Nàng muốn gặp hắn, lập tức, lập tức!