Editor: Puck
Vậy mà, khi câu này nói ra, nụ cười trên mặt Quý Du Nhiên cứng ngắc.
Ninh Vương phi lập tức giống như nhận thấy mình lỡ lời, vội vàng chuyển đề
tài: “Đúng rồi, mới vừa rồi muội gặp Thái tử phi ở bên ngoài đúng không? Nàng ta nói chuyện với muội rồi sao?’
Tâm tình nhất thời càng
thêm ác liệt. Nàng và Thái tử phi bất hòa, đây là chuyện mọi người đều
biết, nàng ta cố ý nhắc tới chuyện này làm gì?
Phát hiện sắc mặt
của nàng càng thêm khó coi, Ninh Vương phi giật mình ngẩn ra, quay đầu
đi trêu chọc hài tử: “Nhị đệ muội, ta nói lời này không có ý gì khác.
Chỉ có điều muốn để cho muội đề cao cảnh giác, bởi vì mới vừa rồi khi ở
đây, Thái tử phi phì phò mắng muội mấy câu, nói muội oan uổng nàng ta,
nàng ta nuốt không trôi giọng điệu này. Cho nên...”
“Ta đều biết
rõ. Trước kia chuyện không hề liên quan đến ta nàng ta còn có thể trách
tội lên đầu ta, hiện giờ chuyện này liên quan chặt chẽ đến ta, nàng ta
không muốn lột da hủy xương ta đi mới là lạ.” Quý Du Nhiên cười nói.
Huống chi, nàng còn khiến Thái thị trở về chuyển cáo nàng tuyên cáo máu lạnh, hiện giờ trong phòng nàng còn giữ hơn mười lá thư Quý Thúc lại gửi đến
sau đó chửi rủa nàng không có thân tình tỷ muội!
“Vậy muội càng
thêm dè chừng rồi.” Ninh Vương phi vội nói, “Dù sao, lần này Thái tử phi thật sự tức giận, ta thật sự sợ nàng ta không từ thủ đoạn.”
“Không sao. Hiện giờ mẫu hậu và Hoàng tổ mẫu cùng nhau để ý nàng ta, lường
trước nàng ta cũng không dám làm ra hành động gì quá phận.” Quý Du Nhiên lạnh nhạt nói.
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.” Ninh Vương
phi nói lời thấm thía, một tay vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, “Nếu như cần
giúp một tay, muội cứ tới tìm ta, ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực trợ
giúp muội.”
“Không cần.” Quý Du Nhiên quả quyết từ chối.
Ninh Vương phi sững sờ, đột nhiên tự giễu cười một tiếng, “Cũng đúng, bây
giờ ta cô nhi quả mẫu, có thể giúp được muội cái gì? Muội có Hoàng tổ
mẫu, còn giao hảo với Địch phi, chắc hẳn muội cũng sẽ không xảy ra
chuyện lớn gì.” Ngừng một chút, nàng ta lại bắt tay Quý Du Nhiên, “Đúng
rồi, ta nghe ý tứ của mẫu hậu, hình như mẫu hậu muốn để cho phụ hoàng
nhanh chóng phong Vương cho Hiền nhi! Rồi ban phong hào Vương gia cho
Hiền nhi, chỉ có điều Hiền nhi còn nhỏ như vậy, ta sợ hắn phúc bạc không gánh được, nên từ chối, định đợi qua mấy năm nữa khi hắn trưởng thành
lại nói.” diee ndda fnleeq uysd doon
“Vậy sao, vậy coi như chúc mừng.” Quý Du Nhiên cười nhạt.
Ninh Vương phi âm thầm cắn môi, còn muốn nói chút gì đó về tương lai của nhi tử, Quý Du Nhiên binh đến tướng chắn, dù sao tất cả đều không mặn không lạt gạt qua, khiến cho nàng gấp gáp trong lòng đến nóng như lửa.
Quý Du Nhiên cũng giống vậy, lửa giận bộc phát trong lòng. Khó khăn lắm mới qua loa hết dừng lại, nàng chờ đúng cơ hội vội vàng kéo tay Phượng Dục
Minh đi ra ngoài. Trở về Vương phủ, nàng liền hạ xuống mệnh lệnh với
Phượng Dục Minh –– “Bắt đầu từ hôm nay, hai chúng ta thay phiên giả
bệnh! Đừng đi Hoàng cung tham gia náo nhiệt lộn xộn nữa!”
Ninh Vương phi, hiện giờ mánh khóe của nàng ta càng ngày càng rõ ràng!
Quả nhiên.
Còn chưa tới mấy ngày, Quý Du Nhiên đã nghe được Địch phi truyền đến tin
tức, trong Hoàng cung có người đồn, con của Ninh Vương giống Thánh
thượng như từ một khuôn đúc ra, ngay cả mọi cử động cũng rất giống nhau. Hơn nữa, Vương mỹ nhân mang thai sáu tháng đột nhiên sinh non, sinh hạ
một nữ hài tử hoàn chỉnh. Còn dư lại hai vị mỹ nhân mang thai sau khi
được Thái y chẩn đoán cũng mang thai chính là nữ hài tử. Còn Thái tử phi vẫn bị người ta nhìn chăm chú, bụng của nàng ta vẫn chậm chạp không
thấy có động tĩnh. Vì vậy, dần dần có lời đồn đại Thái tử không sinh
được đại nhi tử.
Mặc dù Hoàng thượng Hoàng hậu cũng phạt nặng
người nói vài lời này. Nhưng mà, những lời này giống như chân dài, ban
đầu âm thầm truyền trong Hoàng cung, sau đó thế mà lại truyền ra ngoài
cung, toàn bộ người đế đô đều biết! Thậm chí, còn có người chắc hắn, nói Hoàng thượng không chừng muốn truyền ngôi cho nhi tử của Ninh Vương. Dù sao, đó mới là trưởng tôn tử.
Cách nói rất buồn cười, nhưng không ngờ có người tin tưởng, còn nghe sai đồn bậy.
Sau khi Quý Du Nhiên nghe nói, thì càng không chạy vào Hoàng cung.
Thoáng một cái lại một thang trôi qua.
Thất Hoàng tử một lần nữa vào cửa, lần này đi cũng vội vàng hấp tấp.
“Nhị Hoàng tẩu, đệ có chuyện, tẩu dạy đệ nên làm như thế nào!” Vừa vào cửa,
hắn đã khẩn trương kéo ống tay áo của Quý Du Nhiên khẽ gọi.
Quý Du Nhiên không hiểu, “Sao vậy?”
“Đệ...” Thất Hoàng tử nhin chung quanh một vòng, Quý Du Nhiên vội vàng cho lui
những người khác. Thất Hoàng tử mới giống như thở phào nhẹ nhõm ngồi lên ghế, thở hổn hển.
Quý Du Nhiên vội vàng đưa lên một tách trà, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không phải là của đệ, là Ninh Vương phi.” Thất Hoàng tử một hơi uống hết nửa tách trà.
Nàng ta? Trong lòng Quý Du Nhiên khẽ động, “Nàng ta như thế nào?”
“Đệ, sáng sớm hôm nay, đệ đi thăm tiểu chất nhi. Vừa lúc đại Hoàng tẩu không biết đi đâu, đệ tự đi thẳng vào, phát hiện có mấy bà vú ở đó. Tiểu tử
vừa mới ăn sữa xong, đệ liền để cho các bà ấy lui ra, không trở ngại đến đệ chơi với tiểu chất tử. Nhưng mà, khi chúng đệ chơi được cao hứng,
đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến giọng của đại Hoàng tẩu và phụ
hoàng. Đại Hoàng tẩu cho tất cả mọi người lui xuống, đệ vốn định gặp phụ hoàng, nhưng lại sợ phụ hoàng trách mắng đệ dám can đảm một mình chơi
với tiểu chất nhi, nên lặng lẽ núp vào, đợi sau khi phụ hoàng đi thì trở ra nhận sai với đại Hoàng tẩu. Nhưng mà, ai biết, đại Hoàng tẩu và phụ
hoàng nói chuyện không khách khí, hai người chỉ trích lẫn nhau, cuối
cùng vẫn mắng lên!” di1enda4nle3qu21ydo0n
Bọn họ lại dính vào một chỗ? Lòng Quý Du Nhiên co rút lại, “Sau đó thì sao? Bọn họ ầm ĩ cái gì?”
“Phụ hoàng nói, phụ hoàng sẽ phong tiểu chất tử làm Ninh Vương, cho hắn một
đời phú quý, khiến đại Hoàng tẩu yên tâm. Nhưng mà, đại Hoàng tẩu lại
cười lạnh, nói nhi tử của tẩu ấy không hiếm lạ gì làm Vương gì đó, nhi
tử của tẩu ấy phải được tốt nhất! Phụ hoàng tức giận, không để cho tẩu
ấy được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đại Hoàng tẩu nói những
thứ này vốn chính là thứ bọn họ nên được. Tẩu ấy nói đại Hoàng huynh vốn là trưởng nam của Hoàng hậu, vốn nên kế thừa ngôi vua. Hiện giờ, mặc dù đại Hoàng huynh không còn ở đây, vậy nên do nhi tử của huynh ấy thừa
kế, dù thế nào cũng không đến lượt Thái tử và Thái tử phi không sinh ra
nhi tử đến cướp lấy đồ của bọn họ. Phụ hoàng giận dữ, lạnh lùng quát tẩu ấy dừng lại, tẩu ấy lại tiến tới uy hiếp phụ hoàng, nói nếu như phụ
hoàng không cho tẩu ấy thứ tẩu ấy muốn, tẩu ấy sẽ chiếu cáo thiên hạ
thân phận của tiểu chất nhi, khiến phụ hoàng không xuống đài được!” Nói
xong, vẻ mặt thất Hoàng tử vô cùng nghi hoặc, “Nhị Hoàng tẩu, tiểu chất
nhi không phải là hài tử của đại Hoàng huynh và đại Hoàng tẩu sao, còn
có thân thế gì?”
Quý Du Nhiên run lên trong lòng, vội vàng chuyển đề tài, “Chuyện này trước đệ đừng hỏi. Đệ chỉ nói cho ta, bọn họ còn
nói những lời khác không?”“Còn có.” Thất Hoàng tử liền vội vàng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt, cả người cũng khẽ run lên.
Quý Du Nhiên vội vàng rót cho hắn một tách trà, thất Hoàng tử liền ôm chặt
lấy tách trà: “Sau đó, phụ hoàng quả nhiên bị
lời của tẩu ấy làm cho
giận không kiềm chế được, lớn tiếng khiển trách tẩu ấy mấy câu. Đai
Hoàng tẩu liền khóc. Vừa khóc, vừa nói những năm này tẩu ấy sống khổ bao nhiêu, nói xong, tẩu ấy lại nói.... Lại nói...”
“Nói gì?”
“Tẩu ấy nói, khó khăn lắm tẩu ấy mới mang thai, vừa mới bắt đầu tẩu ấy cũng
kinh hồn bạt vía. Khi đại Hoàng huynh biết được tẩu ấy mang thai, buổi
tối hôm đó định tính toán thiêu chết tẩu ấy, muốn đồng quy vu tận với
tẩu ấy! Tẩu ấy khó khăn lắm mới chạy thoát. Rồi sau đó, sau khi biết tẩu ấy khó khăn sinh hạ nhi tử, đại Hoàng huynh càng tỏ vẻ nóng nảy, một
lần nữa yêu cầu người ôm hài tử đến cho huynh ấy nhìn. Mấy lần huynh ấy
định len lén cho hài tử ngạt chết hoặc ngã chết. Nếu như không phải đại
Hoàng tẩu ở bên cạnh nhìn, hài tử khẳng định đã sớm không sống tiếp được nữa! Sau đó, tẩu ấy đã ngả bài với đại Hoàng huynh, nói rõ ràng, ai ngờ đại Hoàng huynh nhất định không nghe, vẫn la hét muốn giết chết hài tử, muốn chết chung với tẩu ấy. Đại Hoàng tẩu không bỏ được hài tử, nên
chống đối đại Hoàng huynh mấy câu, kết quả, đại Hoàng huynh nhất thời
tức giận công tâm, đã chết rồi!” Dieễn ddàn lee quiy đôn
Trời!
Nghe vậy, trái tim Quý Du Nhiên cũng tăng tốc nhảy lên mấy lần.
Không thể ngờ nàng đã đoán đung tất cả? Mờ ám trong vụ hỏa hoạn ở Ninh Vương
phủ, Ninh Vương gia qua đời kỳ quái... Không thể ngờ tất cả đều do Ninh
Vương phi làm ra? Nữ nhân này, thật sự cũng hơi quá kinh khủng, có thể
hạ sát thủ với trượng phu của mình.
“Nhị Hoàng tẩu, tẩu nói đệ
nên làm như thế nào? Đệ thật sự không muốn nghe đến đó! Nhưng giọng nói
chuyện của bọn họ lớn như vậy, đệ bưng chặt lỗ tai cũng có thể nghe được rõ ràng. Đệ... Đệ thật sự sợ hãi!” Tay đang cầm tách trà vẫn còn đang
run lẩy bẩy, đôi mắt to sáng ngời của thất Hoàng tử giống như của Phượng Dục Minh nhìn nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sợ hãi sau khi
biết được chân tướng.
Quý Du Nhiên vội vàng đi qua vỗ vỗ lưng cho hắn, “Không có việc gì không có việc gì, lời này của đệ còn nói với
người nào nữa rồi?”
“Không có. Lúc ấy đệ cũng bị sợ choáng váng,
cũng không biết phụ hoàng và đại Hoàng tẩu rời đi lúc nào. Chờ đến khi
đệ tỉnh hồn lại, trong phòng đã trống không, đại Hoàng tẩu ôm tiểu chất
nhi đi chơi rồi. Đệ liền nhân cơ hội chạy ra, liền chạy thẳng ra ngoài
Hoàng cung tới tìm tẩu rồi.”
“Đệ ngay cả Địch phi cũng không nói cho biết?” Quý Du Nhiên kinh ngạc.
“Đệ không dám.” Thất Hoàng tử nhỏ giọng nói, “Lúc đó đệ chỉ biết sợ. Đệ vốn cũng định đi bên chỗ mẫu phi, nghe mẫu phi nói như thế nào. Nhưng mà,
đệ lại sợ những ma ma kia sẽ nói cho đại Hoàng tẩu biết lúc đó đệ ở
trong phòng, tất nhiên phụ hoàng cũng sẽ biết, vậy bọn họ sẽ đối xử như
thế nào với đệ? Đệ rất sợ phụ hoàng sẽ lập tức phái người tới bắt đệ!
Nhị Hoàng tẩu, đệ rất sợ hãi!”
Trong đôi mắt chứa đầy nước mắt, thất Hoàng tử hít hít mũi, dáng vẻ muốn khóc lại không dám thật sự chọc cho lòng người ta đau.
“Ngoan, đừng sợ đừng sợ. Cho dù đã xảy ra chuyện gì, Hoàng huynh bảo vệ đệ!”
Thấy thế, Phượng Dục Minh vội sờ đầu hắn, lời lẽ chính nghĩa lớn tiếng
nói.
Thất Hoàng tử vội vàng ngẩng đầu, “Nhị Hoàng huynh, có thật không?”
“Dĩ nhiên! Bổn Vương nói lời giữ lời!”
“Vậy hai người chứa chấp đệ mấy ngày được không?” Thất Hoàng tử nước mắt
lưng tròng van xin, “Đệ không dám trở lại Hoàng cung, đệ thật sự sợ phụ
hoàng phái người đi bắt đệ. Nếu như đệ ở lại đây, tốt xấu gì nếu như phụ hoàng phái người tới bắt đệ thật, đệ vẫn còn có thể len lén chạy trốn
đi từ cửa sau.”
“Được.” Chỉ cần nhìn ánh mắt kia giống ánh mắt
Phượng Dục Minh như đúc, Quý Du Nhiên lại mềm lòng, “Đệ tạm thời ở lại
đây đi! Vẫn ở cùng tiểu Sơn, ta đi viết một lá thư cho Địch phi, để cho
Địch phi phái người mang mấy bộ đồ tới đây cho đệ.”
“Không cần!”
Vừa nhắc tới Hoàng cung, thất Hoàng tử lại mạnh mẽ run rẩy, “Đệ mặc đồ
trước kia của tiểu Sơn là được! Hai người đừng để cho đệ gặp người trong Hoàng cung!”
Hài tử này, thật sự bị tin tức này dọa cho sợ rồi.
Quý Du Nhiên vội vàng dịu dàng trấn an, “Được được được, không cần thì
không cần. Ta cho người tìm vài bộ đồ trước kia của tiểu Sơn, đệ trước
hết tạm mặc một chút đi!”
“Vâng, nhị Hoàng huynh, nhị Hoàng tẩu,
đa tạ hai người. Nếu như không có hai người, đệ thật sự không biết nên
làm sao rồi!” Vội vàng lau nước mắt, thất Hoàng tử nhỏ giọng nói.
Quý Du Nhiên lắc đầu: “Không có việc gì, đệ trước cứ yên ổn ở lại đây đi!
Trong Hoàng cung có tin tức gì ta sẽ gọi đệ xem, một khi có gì khác
thường, ta lập tức phái người nói đệ biết.”
“Được, đa tạ nhị
Hoàng tẩu.” Mặc dù sợ đến cả người run cầm cập, thất Hoàng tử vẫn kính
cẩn hành đại lễ với nàng, mới khập khiễng theo người đi tìm tiểu Sơn.
Chờ hắn đi rồi, Quý Du Nhiên cũng vội vàng uống một ngụm trà: “Vương gia, chuyện này chàng thấy như thế nào?”
“Ái phi, đại Hoàng huynh chết thật oan uổng!”
Ặc, đúng vậy. Ninh Vương chết oan. Cả đời bị bệnh liệt giường, bên cạnh
không có người tri âm tri kỷ còn chưa tính, lại còn bị đội nón xanh lên
đầu, cuối cùng cũng bởi vì nón xanh trên đầu này mà đần độn u mê chết
đi. Không biết Ninh Vương phi làm nhiều chuyện như vậy, buổi tối có từng gặp ác mộng không?
“Chỉ có điều, Vương gia, mặc kệ đại Hoàng
huynh có oan uổng hay không, chuyện này chúng ta tạm thời bo qua. Nếu
phụ hoàng đã biết, chắc hẳn trong lòng phụ hoàng cũng có phán đoán suy
luận của phụ hoàng.”
“Ừ, bổn Vương biết rồi.”
Haizzz!
Cho dù như thế nào, mặc dù đã dự liệu đến, nhưng khi chân chính nghe được
chân tướng, Quý Du Nhiên vẫn không nhịn được mà rợn cả tóc gáy. Ninh
Vương phi, nữ nhân này quá kinh khủng! Bây giờ nàng ta công bố chuyện
này ra ngoài, kết quả sẽ như thế nào?
Không tới ba ngày, trong cung quả nhiên truyền đến tin tức ––
Ninh Vương phi nhớ nhung Ninh Vương gia quá độ, bệnh nguy kịch, không còn sống lâu được nữa!