Editor: Puck
Thái hậu cũng gia nhập vào, “Hoàng đế, bọn họ nói
không sai. Dù sao Thái tử phi ban dầu cũng do cưới hỏi đàng hoàng vào
Đông cung, như vậy không ổn với nàng ta.”
“Vậy chẳng lẽ cứ mặc kệ cho nàng ta hại tôn tử của trẫm?” Hoàng đế thở phì phò quát lên.
Thái hậu lắc đầu, “Hoàng đế ngươi tức giận đến hồ đồ sao? Tần phi làm sai
chuyện, không phải đều bị đưa đến cung Thu Lương phía tây sao?”
Cung Thu Lương phía tây, cung như tên, gió thu xào xạc, hết sức hoang vu, là nơi để tần phi làm chuyện sai lầm hoặc thất sủng ở lại, cũng chính là
cái gọi là lãnh cung. Người bình thường sau khi đi vào, chờ đợi chính là tiêu điều vô tận, cũng là phần cuối của sinh mệnh.
Bây giờ nghe
thấy cái tên đó được nhắc tới, Quý Du Nhiên rét lạnh trong lòng, thân
thể Thái tử phi đã cứng ngắc, liên tục không ngừng dập đầu: “Phụ hoàng,
Hoàng tổ mẫu, nhi thần biết sai rồi! Hơn nữa tình nguyện ăn hèo, xin
đừng đưa nhi thần vào lãnh cung!”
“Bị ăn hèo là đương
nhiên. Không đưa ngươi vào lãnh cung, vậy đưa ngươi đi đâu?” Hoàng đế
hừ lạnh, trong mắt tràn đầy băng sương, “Người đâu, đánh Thái tử phi năm mươi đại bản, đưa vào lãnh cung, cuộc đời này không được thả nàng ta ra ngoài!”
“Không!”
Thét lên một tiếng, trong lòng Thái tử
phi sợ hãi và không cam lòng. Nhưng mà, có lẽ sớm bị đủ phương diện đè
nặng tới ép vỡ thân thể, nàng ta vô lực ngã trên mặt đất, cũng không bò
dậy nổi nữa.
Dưới cơn thịnh nộ của Hoàng đế, những người khác
không dám chống lại, bên ngoài lập tức có hai cung nữ thân thể cường
tráng, vừa lôi vừa kéo kéo Thái tử phi ra ngoài.
[email protected]Mà đợi bóng dáng của nàng ta biến mất không thấy đâu nữa, đám người Thái
hậu mới giống như phản ứng được bên giường kia còn có một thi thể nho
nhỏ, nhất thời hu hu một tiếng, vội vàng chạy nhanh tới.
Quý Du
Nhiên cũng theo tới. Chỉ thấy trên chiếc giường to như vậy, một tiểu oa
nhi nho nhỏ bình yên nằm đó. Khuôn mặt mềm mại nhỏ bé vẫn múp míp như
cũ, lỗ mũi xinh xắn, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, lông mi dài, không
chỗ nào không tinh xảo đáng yêu. Nhưng mà, cố tình cặp mắt to xinh đẹp
trên người hắn lại vĩnh viễn khép lại, cũng không mở ra nữa.
Ngực vừa thông suốt, khóe mắt Quý Du Nhiên bật ra hai giọt nước mắt.
Nếu như, ban đầu nàng đã ngăn cản sắp xếp của Ninh Vương phi, hài tử đáng
thương này có thể sẽ không luân lạc đến trình độ như bây giờ không? Nếu
như, nàng sớm đeo bám dai dẳng, để Thái hậu ôm hài tử này đi, bây giờ
không phải hắn còn mở to cặp mắt đen bóng kia cười với nàng không? Nếu
như, sau khi Ninh Vương phi qua đời nàng liền ôm hài tử này đến bên cạnh mình nuôi, như vậy đến bây giờ có phải hắn vẫn hoạt báng đáng yêu như
vậy không?
Nhưng mà, không có nếu như.
Bởi vì nàng chán
ghét Ninh Vương phi, bởi vì căm hận Thái tử và Thái tử phi, mặc dù trong lòng thích hài tử này, nhưng cũng có lòng riêng hy vọng Hoàng hậu có
thể mượn hắn tới đối phó với phu thê Thái tử. Nhưng mà, ai biết, nàng
tính sai về trình độ biến thái của đôi phu thê kia, hiện giờ làm hại hài tử này chết thảm. Đây là hài tử mới chưa tới nửa tuổi! Trong lòng Quý
Du Nhiên lần đầu tiên nhận thấy được mùi vị hối hận.
“A, Hoàng thượng! Hoàng thượng!”
Đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, Quý Du Nhiên đau đớn đến không cách nào tự kiềm chế. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Nhưng đột nhiên bên tai truyền đến từng tiếng kêu gọi. Nàng quay đầu lại, liền thấy Hoàng đế chẳng biết đã ngã xuống từ khi nào.
Sắc mặt xanh mét, đôi môi thâm đen, thân thể căng cứng, cứ thẳng tắp ngã xuống trên đất như vậy.
Lập tức hoảng hốt một trận.
Thái hậu Hoàng hậu cũng không để ý tới thi thể nho nhỏ trên giường đó, vội
vàng để cho người nâng Hoàng đế lên giường êm bên cạnh, còn gọi Thái y
tới bắt mạch. Kết quả cuối cùng là giận dữ công tâm, tâm mạch tổn hao
nhiều, cần nằm trên giường điều dưỡng.
Chỉ trong thoáng qua, hai
nam nhân quan trọng trong Hoàng tộc một chết non, một bệnh nặng, bầu
trời trong xanh phủ vô số mây đen, từng trận sấm chớp khiến cho người ta đầu váng mắt hoa.
“Nghịch tử!” Đến giờ khắc này, Thái hậu cũng
giận tím mặt, giơ gậy trong tay lên đập vào lưng Thái tử, “Đây là Thái
tử phi do ngươi cầu hôn, đây cũng là Hoàng hậu tương lai do ngươi chọn!
Thiên triều Đại Lương ta suýt chút nữa bị nàng ta phá hủy!”
Sống lưng Thái tử thẳng tắp, mặt mũi cương nghị, cho dù bà đập gậy liên tiếp lên lưng cũng không nói tiếng nào.
Liền đánh hắn mấy chục gậy, đánh cho đến khi tay chân nhũn ra, Thái hậu mới dừng tay lại.
Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh vội vàng đỡ ổn bà, Hoàng hậu khóc quỳ xuống đất: “Mẫu hậu xin ngài bỏ qua cho Thái tử đi! Thái tử phi do nhi thần
chọn, cũng do nhi thần thu xếp việc thành hôn của hắn, ngài muốn trách
thì trách nhi thần là được rồi, đừng trách hắn, Thái tử đã đủ đau lòng!” die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Ngươi cho rằng ai gia sẽ không
trách ngươi sao? Ngay từ lúc ban đầu, ai gia đã nói kêu ngươi xem thật
kỹ, chọn thật kỹ. Vị trí Thái tử phi không thể như chủ mẫu nhà bình
thường, nhất định phải chọn người tốt cho thiên triều Đại Lương, là
ngươi liên tục bảo đảm nàng ta tốt trước mặt ai gia. Bây giờ ngươi xem,
nàng ta tốt không? Nàng ta có thể có chỗ nào tốt?”
Hoàng hậu quỳ xuống đất nức nở không thôi, chỉ liên tục nói là lỗi của mình.
Mắt thấy ngực Thái hậu phập phồng, gần như thở không nổi, Quý Du Nhiên vội
vàng thuận khí cho bà: “Hoàng tổ mẫu, ngài trước đừng nóng giận, hiện
giờ tất cả đều rối loạn, còn cần ngài chủ trì đại cục.”
“Ai gia
chính là đang chủ trì đại cục!” Thái hậu quát khẽ, “Thái tử ngươi nạp
thê bất lương, dung túng nàng ta hạ độc thủ với tằng tôn của ai gia,
ngươi cũng phải chịu năm mươi trượng, vì Hiền nhi sao kinh vãng sinh một vạn lần, siêu độ cho hắn. Hoàng hậu ngươi không thông đáo tuệ nhãn,
thiếu chút nữa làm loạn hậu cung, xét thấy ngươi có nhi có nữ, ai gia sẽ không đánh ngươi, ngươi đi phật đường tụng kinh vì Hiền nhi đi! Việc
quản lý hậu cung tạm thời giao cho Địch phi xử lý là được.”
“Mẫu hậu!” Hoàng hậu kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Thái hậu không cho phép nghi ngờ quay đầu đi, “Lời ai gia đã nói rồi, các ngươi ai dám không phục?”
Hoàng hậu bất đắc dĩ cúi đầu, “Dạ, nhi thần lĩnh mệnh.”
Chuyện bên này miễn cưỡng chấm dứt. Lại nhìn bóng dáng nho nhỏ trên giường,
Thái hậu không nhịn được nước mắt như mưa. Vội vàng quay đầu ra, “Thôi,
hồi cung!”
“Vâng.” Quý Du Nhiên vội vàng đỡ lão nhân gia trở về.
Lại khuyên nhủ lão nhân gia hồi lâu, cuối cùng Thái hậu mới khá hơn một
chút.
Hai đả kích đồng thời đánh tới, Thái hậu cũng uể oải không
ít trong nháy mắt, Quý Du Nhiên vốn định hồi phủ trước khi cửa cung đóng lại, nhưng Thái hậu lưu nàng lại cùng, nàng liền lưu lại, cùng đi với
Thái hậu xử lý tang lễ của tiểu thế tử Ninh Vương. Ở giữa Địch phi tiếp
nhận sự việc trong Hoàng cung, rất nhiều chỗ cảm thấy xa lạ tới đây
thỉnh giáo, Thái hậu cũng mang theo Địch phi cùng nhau xử lý. dfienddn
lieqiudoonCứ như thế lại trôi qua mấy ngày, mây đen trên bầu trời bao phủ trong Hoàng cung mới thoảng tản đi một chút.
Dù sao tiểu thế tử Ninh Vương còn tấm bé, không thích hợp làm đàn tràng gì đó, cho nên quyết định chỉ lưu vài ngày rồi nhập thổ vi an. Tất cả đều
trong mơ mơ hồ hồ xử lý hoàn tất, Thái hậu cũng mệt mỏi đến sắp mệt lả,
Quý Du Nhiên hầu hạ bà uống xong canh an thần, người buồn ngủ, mới đi ra ngoài nhẹ một hơi.
Một đường đi sóng vai với nàng, nhìn quang
cảnh xào xạc bốn phía, Phượng Dục Minh nhăn mũi: “Ái phi, Hiền nhi chết
thật oan uổng.
Bổn Vương vốn cho rằng, hắn còn có thể chơi với bổn Vương thật nhiều năm đấy!”
Quý Du Nhiên mím mối, “Hết cách rồi, đây là số mệnh, chàng nhận đi!”
Phượng Dục Minh cắn môi, đột nhiên nắm tay của nàng, lại cười rực rỡ một tiếng với nàng: “Cho dù như thế nào, người khác ai chết đều không sao cả đối
với bổn Vương, chỉ cần còn có ái phi ở đây, bổn Vương cũng không cô
đơn!”
Lời này giống như một dòng nước ấm tràn vào đáy lòng nàng,
hơi sức trên người Quý Du Nhiên trở lại một chút. Đưa mắt nhìn ánh mặt
trời xán lạn trên đỉnh đầu, nàng lại không cảm thấy ấm áp chút nào.
Lắc lắc đầu, nàng khẽ than một tiếng: “Vương gia, theo ta đi cung Thu Lương một chút đi!”
“Chỗ đó không phải lãnh cung sao?” Phượng Dục Minh nhỏ giọng kêu, “Nàng đi chỗ đó làm gì?”
“Cho dù nói như thế nào, cũng phải nhìn thấy muội muội đáng thương đó của ta một lần cuối đi!” Quý Du Nhiên nhỏ giọng nói.
“A.” Phượng Dục Minh liền không hỏi thêm nữa, ngoan ngoãn đi cùng nàng.
Cung Thu Lương, góc tây nhất Hoàng cung. Nói là cung điện, thật ra thì chính là khu nhà nhỏ tan hoang. Bởi vì chỗ này vắng vẻ, chiếm diện tích nhỏ,
lại lâu năm không tu sửa, hoàn cảnh còn kém hơn chỗ ở của cung nữ thái
giám. Cửa chính là một miếng gỗ mục nát, phía trên có ba chữ to ‘Cung
Thu Lương’. Gió nhẹ vừa thổi, liền truyền đến tiếng kẽo cà kẽo kẹt,
giống như ngay lập tức sẽ rớt xuống.
“Ái phi, chúng ta thật sự
phải đi vào sao?” Đứng trước cửa chính, nhìn hai tấm cửa chính cũ nát
đến không ai muốn cầm đi, Phượng Dục Minh chau mày. die,n;
da.nlze.qu;ydo/nn
Quý Du Nhiên kiên quyết gật đầu, “Vào!”
Phượng Dục Minh liền vượt lên trước một bước, đẩy cửa chính ra vì nàng.
Ken két ––
Âm thanh khàn đục lập tức vang lên, khiến cho cảnh tượng xào xạc lại thăng thêm vài phần khó chịu giày vò người.
Bên trong cung điện càng mục nát không thể chịu nổi hơn bên ngoài.
Có thẻ tùy ý thấy được cỏ dại cao hơn người, mạng nhện trong góc, còn có
thứ gì đó mốc meo bốc mùi, khiến Quý Du Nhiên hết sức khó chịu.
“Ai vậy?”
Khi thấy cửa truyền đến tiếng vang, một nha đầu mặc quần áo bằng vải thô
thò đầu ra. Khi nhìn thấy Quý Du Nhiên, nàng ta đầu tiên sững sờ, ngay
sau đó lập tức rụt đầu lại, liền không thấy bóng dáng.
Quý Du Nhiên nhận ra đây là nha đầu cận thân Lục Dao bên cạnh Thái tử phi, thì biết rõ Thái tử phi ở đây.
Vội vàng lôi kéo Phượng Dục Minh đi qua, vén rèm bằng vải thô lên, nàng
thiếu chút nữa bị cảnh tượng nhìn thấy trước mắt hù chết ––
Chỉ
thấy một gian phòng ốc nho nhỏ, không gian bên trong cũng chỉ chứa được
bốn năm người đứng thẳng. Chiếc giường nhỏ gần cửa sổ, ở giữa có một cái bàn gỗ, bốn phía có vài cái ghế dựa không hoàn chỉnh, trên bàn có một
bình trà nhỏ, còn có một tách trà nhỏ cũ rách, cái khác gần như không
thấy được.
Mà trên giường nhỏ đơn sơ, nàng nhìn Thái tử phi muội
muội cao quý từ nhỏ đang tóc tai bù xù nằm trên đó. Nhìn thấy nàng, nàng ta quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng, trong tròng mắt hơi vẩn đục bắn ra tia sáng căm hận, “Ngươi tới đây làm gì? Nhìn trò cười của ta sao?”
“Đúng vậy!” Quý Du Nhiên cười nói, kéo một cái ghế ra miễn cưỡng ngồi xuống.
Lực sát thương trong mắt Thái tử phi lập tức tăng gấp bội. Quý Du Nhiên
không chút cử động, vẫn khẽ nhếch khóe miệng nở nụ cười nhẹ: “Từ nhỏ đến lớn, ngươi chỉ sống an nhàn sung sướng, sợ rằng chưa từng nghĩ tới sẽ
luân lạc tới tình trạng này chứ?”
“Vậy thì thế nào? Ngươi đừng
cho rằng hiện giờ ta rơi vào hoàn cảnh khốn cùng thì xong rồi! Phụ thân
ta là Tể tướn, ngài nhất định sẽ đả thông quan hệ vì ta, Thái tử và mẫu
hậu cũng sẽ chạy vạy vì ta, bọn họ sẽ không để cho ta ở lại địa phương
quỷ quái này bao lâu!”
“A, thật sao?” Khóe môi Quý Du Nhiên vểnh
lên, “Như vậy, xin hỏi một câu, ngươi đi vào lâu như vậy, có thể có ai
vào đưa thuốc trị thương cho ngươi không? Có thể có ai vào đưa quần áo
và đồ ăn cho ngươi không?”
“Ta... Ai cần ngươi lo! Bọn họ chỉ tạm thời quên mất!”
Quý Du Nhiên lắc đầu, “Muội muội, không phải là ta nói ngươi. Việc đã đến
nước này, ngươi cần gì phải lừa mình dối người? Thái tử và Hoàng hậu đều bị phạt nặng, giam cầm. Thái hậu rất bất mãn với ngươi, Hoàng thượng
cũng bệnh nặng nằm trên giường, trên triều đình và trong dân chúng đã
nhấc lên sóng to gió lớn, tất cả đều do ngươi tạo thành. Ngươi cho rằng, đã đến tình trạng này, ai còn có khả năng khơi thông cho ngươi?”
“Ta lại không làm gì sai!” Thái tử phi cứng cổ kêu to, “Nữ nhân kia, Ninh
Vương phi, nàng ta lại dám bỏ thuốc Thái tử, còn khiến Thái tử không
cách nào sinh nhi tử, lại còn định cố chấp nhét hài tử của nàng ta cho
chúng ta, nàng ta nằm mơ! Ta tình nguyện làm ngã chết nhi tử của nàng ta cũng không muốn để cho nó chiếm cứ vị trí sau này của con ta!”
“Muội muội, ngươi cảm thấy ngươi còn có khả năng sinh nhi tử sao?” Quý Du
Nhiên cười khẽ, “Ngươi đừng quên, ngươi vào cung đã hơn một năm vẫn
không có tin tức!”
“Đó là bởi vì nữ nhân kia bỏ thuốc Thái tử!”
“Nhưng chỉ vẻn vẹn trong ba tháng này.” Quý Du Nhiên chậm rãi nói, “Nhưng
trong một năm trước ba tháng nàng ta bỏ thuốc cho Thái tử, ngươi vẫn
không mang thai. Ngươi ăn nhiều thuốc như vậy, xem nhiều đại phu như
vậy, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra tự bản thân ngươi có vấn đề?”
“Ngươi có ý tứ gì?” Thái tử phi cảnh giác nhìn nàng chằm chằm.
Quý Du Nhiên cầm tách trà lên vuốt ve, “Chính là ý tứ –– Trừ Ninh Vương phi bỏ thuốc cho Thái tử ra. Thật ra thì, ta đã sớm bỏ thuốc cho ngươi
rồi.”