Quý Du Nhiên lẳng lặng nhìn chăm chú vào ông ta, “Phụ thân đại nhân,
hiện giờ mẫu tử Thái di nương bọn họ đều bị thương, ngài không đi nhìn
bọn họ một chút sao? Hơn nữa, về chỗ ở sau này của bọn họ, trong lòng
ngài có chủ kiến gì chưa?”
“Không cần, nơi này không phải có
ngươi sao? Ngươi trước hết để cho bọn họ ở tạm đây đi! Chờ ta làm xong
chuyện, ta lại tới đón bọn họ.” Nói xong cũng không quay đầu lại cứ thế
rời đi.
Cứ như vậy? Quý Du Nhiên hơi sững sờ, chợt quay đầu lại,
liếc thấy một thiếu niên mặc quần áo rõ ràng không vừa người ngây ngốc
đứng phía sau.
“Đệ nghe được.” Quý Du Nhiên nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Du Sâm âm trầm: “Đệ đều nghe được!”
“Sau ngày hôm nay, chỉ sợ bọn họ bắt đầu sứt đầu bể trán. Mẫu tử mấy người cứ ở lại Vương phủ chúng ta mấy ngày đi!”
Quý Du Sâm gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt về phía Quý Thúc rời đi,
rồi kiên quyết xoay người, sải bước rời đi. Quý Du Nhiên nháy mắt với
tiểu Sơn, tiểu Sơn vội vàng đuổi theo.
Phù!
Lúc này Quý Du Nhiên mới thở ra một hơi, quay đầu lại cười nói với Phượng Dục Minh: “Vương gia, lại giải quyết một chuyện!”
Phượng Dục Minh vui vẻ gật đầu; “Ái phi thật lợi hại! Nàng mắng hai người bọn họ đến mặt tái mét rồi!”
Tiếp theo chính là lúc mặt bọn họ xanh lét! Quý Du Nhiên thầm nghĩ, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, nàng thầm nói trong lòng: Mẫu thân, người ở trên
trời có biết, hãy yên nghỉ đi!
Bởi vì tiểu Trương thị truy đánh,
Thái thị bị thương rất nặng, xương trên người gẫy tận mấy cái, buổi tối
trong ngày đến Vương phủ còn phun ra máu, đại phu nói bị phá vỡ nội
tạng, đoán chừng sống không được mấy ngày. Hai tiểu nữ hài hoàn hảo
chút, nhưng cũng bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, phải ở trên giường nghỉ
ngơi tĩnh dưỡng mấy tháng. Chỉ có Quý Du Sâm được mẫu nữ mấy người hết
sức bảo vệ, trừ trên người hắn bẩn loạn một chút, các khác vẫn còn tốt.
Chỉ có điều, sau khi trải qua chuyện này, lại nghe đến thái độ lạnh nhạt của phụ thân đối với bọn họ, cùng với mắt thấy tình trạng thảm hại của
mẫu thân và muội muội, tính vênh váo của hắn thu lại không ít, người dần trở nên âm trầm.
Mà bởi vì tiểu Trương thị huyên náo quá ác ở ngõ nhỏ Liễu Diệp, lại phái người một đường cạn
tàu ráo máng với Quý Du Sâm, một đường đuổi theo tới đây, khiến dân
chúng nửa thành đều xem náo nhiệt. Ngày hôm sau, chuyện liền không thể
tránh khỏi tuyên dương ra ngoài, môt hai chục bản tấu đưa đến trước ngự
án của Hoàng thượng, chỉ trích Tể tướng đương triều Quý Thúc phẩm hạnh
không đoan chính, nuôi phòng ngoài, cũng lấy thê tử không hiền, dung
túng tôi tớ hành hung. Trong này, lại có vài Ngự sử là môn sinh đắc ý
của phụ thân tiểu Trương thị.
Chuyện huyên náo lớn như vậy, dân
chúng nửa đế đô đều thấy được, chính là muốn che giấu cũng không che
giấu nổi. Xét thấy việc này liên quan trọng đại, Quý Thúc đường đường là Tể tướng một nước, lại làm ra chuyện này, Tướng vị của ông ta dĩ nhiên
không giữ được, Hoàng thượng liền trước mặt mọi người hạ lệnh ông ta về
nhà đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, chỉnh lại chuyện trong nhà, cũng để Hộ bộ thượng thư tạm kiêm chức vụ Tể tướng. Cùng lúc đó, tiểu Trương thị lại
náo loạn muốn hòa ly với ông ta, bị phụ thân tiểu Trương thị khiển trách một trận, mạnh mẽ đưa về Quý gia. Hai phu thê huyên náo náo loạn trong
nhà. Trong lúc nhất thời, Quý Tướng phủ từng được người người hâm mộ
thành trò cười mới đầu đường cuối ngõ.
Cùng lúc đó, Thái di nương cuối cùng không chịu đựng được, ra đi trong một đêm yên tĩnh. Quý Du
Nhiên sai người mang bà ra ngoài thành chôn, cũng phái người báo tin tức cho Quý Thúc, nhưng không lấy được bất kỳ đáp lại gì.
Thật ra
thì, nàng cũng không trông cậy vào bọn họ có thể đáp lại gì đó, nàng đưa tin tức đi như vậy chính là muốn kích thích đôi phu thê kia, muốn cho
bọn họ tiếp tục náo, tiếp tục nháo, tốt nhất huyên náo đến long trời lở
đất!
Vốn bởi vì tiểu Thế tử Ninh Vương chết non, Hoàng đế té xỉu
một lần, thân thể hết sức yếu ớt. Khó khăn lắm mới nuôi dưỡng lại một
chút, lại xảy ra chuyện của Quý Thúc, Hộ bộ thượng thư kiêm hai chức,
rất nhiều chuyện đều không quen thuộc, loay hoay bể đầu sứt trán, Hoàng
đế tự nhiên cũng phải tự mình đối phó rất nhiều chuyện vụn vặt. Vừa bận
rộn, liền lại bị bệnh.
Mỗi ngày Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh đều phải tiến cung hầu hạ.
Một ngày kia, bọn họ vào cung lần nữa, tình cờ nhìn thấy Địch phi canh giữ trước giường bệnh Hoàng đế.
Thấy bọn họ, Địch phi khẽ mỉm cười: “Hoàng thượng mới vừa uống thuốc xong
nằm xuống, các ngươi đi nơi khác dạo chơi một chút!” Nói xong, ngáp một
cái thật to.
Quý Du Nhiên vội nói: “Không cần,
chúng ta đã đến như vậy rồi, ở đây phục vụ phụ hoàng đi! Địch phi ngài
bây giờ vừa phải bận rộn xử lý mọi chuyện trong hậu cung, còn phải chăm
sóc phụ hoàng, chắc hẳn đã rất mệt mỏi, ngài nhanh đi nghỉ một lát đi!”
“Như vậy cũng được.” Ở trước mặt nàng, Địch phi cũng không khách sáo nhiều,
“Vậy bản cung về tẩm cung nghỉ ngơi. Một khi bên chỗ Hoàng thượng có
động tĩnh, các ngươi ngàn vạn lần nhớ cho người tới thông báo cho bản
cung.”
“Được.” Quý Du Nhiên gật đầu.
Tiễn Địch phi đi, Quý Du Nhiên liền cùng Phượng Dục Minh đứng canh giữ trước giường. Có thể
bởi vì do tác dụng của thuốc, Hoàng đế mơ màng ngủ, rất lâu không tỉnh
lại. Đứng được một thời gian, Phượng Dục Minh cũng bắt đầu buồn ngủ. Quý Du Nhiên liền để cho người dẫn hắn tới tiểu gian sát vách nghỉ ngơi,
Phượng Dục Minh không chịu, Quý Du Nhiên không thể làm gì khác hơn là để cho hắn nằm trên bàn, mình tiếp tục đứng hầu ở đầu giường.
Thời
gian chậm rãi trôi đi, cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên có tiếng
bước chân thật khẽ truyền đến, Quý Du Nhiên quay đầu lại, liền đối diện
với một tròng mắt thâm thúy.
Lòng không khỏi giật thột! Vội vàng cúi người: “Thái tử điện hạ.”
Thái tử gật đầu, quan sát chung quanh một vòng, trong mắt chợt hiện lên vẻ khác lạ.
Lững thững đi tới, hắn nhỏ giọng hỏi: “Phụ hoàng ngủ thiếp đi?”
Quý Du Nhiên gật đầu, kéo ra một khoảng cách với hắn. Ai ngờ Thái tử tiếp
tục đến gần bên cạnh nàng, Quý Du Nhiên muốn tránh, Thái tử lại một phát túm lấy cổ tay nàng!
Quý Du Nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn hắn,
khóe miệng Thái tử lại nhếch lên, thở dài một tiếng thật thấp; “Du
Nhiên, cô rốt cuộc có thể cùng một chỗ với nàng rồi.”
Quý Du Nhiên hận đến cắn răng: “Ngươi
mau buông tay!” Người này điên rồi, ở tẩm cung Hoàng đế, bên ngoài còn
có cung nữ thái giám trông chừng, hắn lại dám làm ra chuyện bất chính
với nàng!
Chắc chắn, Thái tử không buông tay, ngược lại nắm thật
chặt cổ tay nàng; “Du Nhiên, nàng sợ cái gì? Hiện giờ phụ hoàng đang
ngủ, nhị Hoàng huynh cũng ngủ thiếp đi, nơi này lại không có ai, chúng
ta trò chuyện có làm sao?”
“Ta và ngươi không có lời nào để nói.” Quý Du Nhiên lạnh lùng nói.
Thái tử đột nhiên cười.
Trong lòng Quý Du Nhiên tê dại một trận.
“Du Nhiên, nàng cần gì phải giả vờ giả vịt trước mặt ta chứ?”
Hả? Quý Du Nhiên sửng sốt, “Ngươi nói cái gì?”
Thái tử nhìn nàng, trong tròng mắt thâm thúy lóe lên chút dịu dàng: “Ngày
đó, ở trong lãnh cung, không phải nàng đã thừa nhận sao? Nàng làm mấy
chuyện này với Thái tử phi, chẳng lẽ không phải bởi vì ta?”
Hả? Tim Quý Du Nhiên nhảy dựng lên! Hắn quả nhiên nghe được? Nhưng mà...
“Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì vậy?” Nếu xác định bị hắn nghe được, nàng cũng không có cách nào, liền lạnh mặt quát khẽ.
Thái tử vẫn dịu dàng nhìn nàng: “Du Nhiên, ta biết mà, trong lòng nàng vẫn
có ta. Nếu như không có ta, vì sao nàng phải làm như vậy? Nàng chính là
ghen tỵ sao? Nàng ghen tỵ ta cưới muội muội của nàng, nàng không muốn
cho nàng ta sinh hạ hài tử của ta. Nàng muốn sinh với ta đúng không?”
Ầm ầm!
Trên đỉnh đầu có hai đạo sấm chớp lăn tới liên tiếp, Quý Du Nhiên trợn mắt
há hốc mồm –– tự kỷ của nam nhân này có cần
tốt như vậy hay không?
Thấy nàng không nói lời nào, Thái tử tự nhận là nàng chấp nhận, liền đến gần nàng một chút, hai người vai kề
vai: “Du Nhiên, ta sớm biết, nàng nhất định không tuyệt tình như mặt
ngoài biểu hiện ra như vậy. Nhớ ngày đó, mặc dù số lần gặp mặt của chúng ta không nhiều lắm, nhưng nàng có tình ta có ý, mỗi một câu, mỗi một
động tác của chúng ta, không cần nói, trong lòng đều hiểu ý tứ mà đối
phương muốn biểu đạt. Khi đó ta biết rõ, nàng là tri kỷ cả đời ta. Sau
đó mặc dù trải qua việc đời biến đổi, nhưng mà tâm ý của ta nàng với đối phương vẫn như cũ không thay đổi, ta vẫn coi nàng như người quan trọng
nhất trong lòng ta mà đối đãi, không phải nàng cũng giống vậy?” Nói
xong, lại ôm vai nàng, hô hấp nóng rực phun lên gò má nàng, “Du Nhiên,
ta đã sớm biết, trong lòng của nàng ngoại trừ ta ra, nào có thể chứa
được những người khác? Nhị Hoàng huynh hắn và ta một trên trời một dưới
đất, nàng đã sớm có kinh nghiệm với dáng vẻ tươi đẹp kinh người của ta,
sao có thể chịu đựng được thô tục của hắn? Ban đầu ta cầu mẫu hậu chỉ
hôn nàng cho nhị Hoàng huynh, đó là biết chắc nàng sẽ không yêu hắn.
Chúng ta đều là huynh đệ, lại ở dưới một mái hiên, so sánh với ta, trong mắt nàng sao lại không thể nhìn thấy ta?”
“Ngươi nói, chỉ hôn ta cho Dật Vương, là chủ ý của ngươi?” Lòng chìm mạnh xuống, Quý Du Nhiên ngẩng đầu hỏi.
Thái tử gật đầu. Thấy nàng nói chuyện với hắn rồi, hơn nữa giọng điệu không
tệ, tâm tình của hắn thật tốt, “Vốn Quý Tướng phu nhân muốn tùy tiện tìm một công tử quần lụa cho nàng, nhưng mà ta không đồng ý, đeo bám dai
dẳng, khó khăn lắm mới để cho mẫu hậu đồng ý chỉ hôn nàng cho nhị Hoàng
huynh. Du Nhiên, nàng xem, chỉ vì ta và nàng, ta đã mất rất nhiều sức
lực! Ta cũng không thờ ơ như nàng nghĩ.”
“Đúng vậy! Đây coi như là chuyện tốt nhất mà ngươi làm đời này.” Quý Du Nhiên cười lạnh. dfienddn lieqiudoon
Thái tử cũng vui tươi hớn hở gật đầu, “Đúng vậy! Cô cũng cảm thấy như vậy.”
Chỉ có điều, đột nhiên phát hiện sắc mặt của nàng trở nên lạnh lẽo,
trong lòng hắn căng thẳng, “Du Nhiên, nàng làm sao vậy? Lại tức giận với ta sao? Xin lỗi, ai bảo mấy ngày trước đó nàng còn nắm tay hắn, vui vẻ, còn đều nói với người khác các ngươi là phu thê, trong lòng ta cũng khó chịu. Vì sao ở Đông cung ta phải chịu Thái tử phi càn quấy, nàng lại
cùng nhị Hoàng huynh chỗ nào cũng tốt? Nhất thời tức giận, ta mới kêu
người đi giết chó của nhị Hoàng huynh –– huống chi, con súc sinh kia lại dám cắn ta! Nếu không phải bận tâm mặt mũi của nàng, ngày đó từ Ly Sơn
về ta đã kêu người giết nó rồi!”
Quả nhiên là hắn!
Thân
thể Quý Du Nhiên cứng đờ, từ từ mở mắt: “Tiểu Hắc là ngươi giết. Như
vậy, ngày tết Nguyên tiêu đó, người thiết kế ta và Vương gia nhà ta, có
phải là ngươi không?”
Thái tử ngẩn ra, khẽ nhíu mày.
Hắn không trả lời, nhưng cũng không chối bỏ!
Quý Du Nhiên lập tức hiểu ra, “Là ngươi! Ngươi nhìn phu thê chúng ta hòa
thuận không vừa mắt, nên muốn chia rẽ chúng ta, lại còn muốn để cho ta
gánh vác tội danh giết chết Vương gia nhà ta, sao ngươi lại ác như vậy?”
“Du Nhiên, ta sai rồi!” Mắt thấy nàng quắc mắt nhìn trừng trừng, Thái tử
vội vàng đưa tay ôm chặt nàng, “Ta thật sự bị giận đến điên lên! Nàng
xem đại Hoàng tẩu mang thai, nàng và nhị Hoàng huynh cũng chung đụng hòa thuận, chỉ có ta, vẫn còn một mực cố gắng vì để cho chúng ta ở chung
một chỗ, nàng lại hờ hững với ta, ta sợ! Ta cho rằng nàng và nhị Hoàng
huynh thật sự tâm đầu ý hợp rồi, cho nên ta...”
“Ngươi liền muốn
dứt khoát trừ hắn, cũng khiến cho ta không chết tử tế được?” Quý Du
Nhiên cười lạnh, đẩy hắn ra, “Phượng Dục Hiên, sao ngươi không chết luôn đi?”
“Du Nhiên, ta sai rồi! Ta nhận sai với nàng còn không được sao?” Thái tử liên tục không ngừng ôm lấy nàng, “Sớm biết nàng vừa mới bắt đầu đã nỗ lực, ta khẳng định sẽ không nghĩ
tới phương diện kia. Nhưng mà, ai bảo nàng không nói cho ta chứ? Nếu như nàng sớm nói chuyện này cho ta biết, không phải chuyện gì cũng không có sao? Nàng xem, thật ra thì hai chúng ta đều đang cố gắng vì tương lai
của hai chúng ta, ý định của chúng ta đều giống nhau. Du Nhiên...”
Bốp!
Hơi thở nóng rực của hắn càng lúc càng đến gần, trong miệng phun ra lời nhẹ giọng mềm lại càng khiến cho nàng ghê tởm! Quý Du Nhiên không chút nghĩ ngợi liền quăng một cái tát tới.
Thái tử sửng sốt: “Nàng làm gì thế?”
“Ghê tởm!” Quý Du Nhiên kêu to, nhanh chóng lui về sau mấy bước, “Thái tử
điện hạ, ta không biết vì sao trong lòng ngươi lại sinh ra ý nghĩ như
vậy. Nhưng mà ta phải nói thật cho ngươi biết: Ngay từ ngày quyết định
hôn sự kia, lòng ta đối với ngươi đã chết rồi. Lòng ta đối với Dật Vương mới là thật, hiện giờ trừ hắn ra, bất kỳ nam nhân nào khác ta đều không để vào mắt. Về phần hành động việc làm ban đầu của ta đối với Thái tử
phi, vậy cũng chỉ thuận thế mà làm, vì tự bảo vệ mình mà thôi, chứ đừng
nói tới tâm ý tương thông với ngươi.”
“Không!” Thái tử lắc đầu,
vẻ mặt không thể tin, “Du Nhiên, việc đã đến nước này, sao nàng vẫn còn
không chịu nói thật? Rõ ràng trong lòng nàng có ta mà! Du Nhiên!” Thâm
tình khẩn thiết kêu lên, người lại định bổ nhào về phía nàng.
“Vương gia, cứu mạng!” Dưới tình thế cấp bách, Quý Du Nhiên vội vàng chạy về phía Phượng Dục Minh.
Phượng Dục Minh mơ mơ màng màng ngẩng đầu, theo bản năng liền kéo Quý Du Nhiên ra phía sau.
“Ngươi buông nàng ra! Nàng là của cô đấy!” Thấy thế, mặt Thái tử biến sắc, quơ tay múa chân bổ nhào tới.
“Nghịch tử!”
Trong giây lát, một tiếng quát to truyền đến.
Ba người sững sờ, chia nhau quay đầu nhìn lại, lại thấy không biết từ lúc nào, Hoàng đế đã tỉnh lại!