Địch phi, không, hiện giờ phải gọi là Đông Thái hậu rồi, bà ta quả nhiên là đối tượng hợp tác thông minh.
Chỉ tiếc, hợp tác của bọn họ đến đây chấm dứt. Nếu như tiếp tục cùng tồn
tại sống chung dưới mái hiên Kinh thành, bọn họ sẽ trở mặt thành thù
rồi.
“Vương gia.” Ngoắc ngoắc tay với bên kia, Phượng Dục Minh vội vàng lại gần, “Ái phi, có chuyện gì?”
“Trước khi rời khỏi đế đô, chúng ta đi Quý phủ một chuyến đi!”
“Đi đến đó làm gì?”
“Ta có một vật, lúc trước quên giao cho phụ thân đại nhân.”
“A, được rồi!”
--- ------ Ta là đường ranh giới giải quyết xong tất cả --- ------
Cựu thời Vương, Tạ đường điền yến, phi nhập tầm thường bách tính gia *.
Lời thơ này, dùng ở Quý Tướng phủ ban đầu, Quý phủ bây giờ hoàn toàn không quá.
Nghĩ lại ba năm trước đây, Quý Thúc tuổi còn trẻ dễ dàng leo lên chức Tể
tướng một nước, hăng hái cỡ nào, tâm chí mạnh mẽ bừng bừng cỡ nào! Trước cửa Tướng phủ người xe ngựa lui tới như dệt cửi, cảnh tượng náo nhiệt
hào hoa. Chỉ có điều, ba năm trôi qua, nơi này đã sớm đổi thành quang
cảnh khác: tường rào sụp đổ, ngói đổ nát, mấy con mèo hoang chó hoang
thoải mái ra ra vào vào trước cửa chính, cũng không ai ngăn cản. Có lúc, suốt cả một ngày, cửa chính này cũng không thấy được nửa bóng người.
die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Haizzz -”
Xe ngựa dừng lại trước cửa chính tiêu điều, đuổi chó hoang mèo hoang đi.
Quý Du Nhiên đỡ tay Phượng Dục Minh xuống xe ngựa, cũng bị cảnh tượng nhìn thấy trước mặt dọa sợ hết hồn.
Hai phu thê dắt nhi tử, lững thững đi vào hậu viện Quý phủ. Cỏ hoang tiêu
điều lạnh lẽo nhất nhất quét qua trước mắt, nàng dựa vào phương hướng
trong trí nhớ tìm được chỗ ở hảo hạng của Quý gia.
Chỉ có điều, còn chưa đến gần, đã nghe được tiếng mắng của nữ nhân chua ngoa truyền vào tai –
“Ngươi lão đầu đáng chết! Đồ vô dụng! Ngươi hại khổ ta! Ngươi đền thanh xuân
cho ta, ngươi đền cả đời cho ta! Lão đầu tử không chết này, sao ngươi
không sớm chết đi?”
“A a a, lão thái bà! Lão thái bà!”
Nghe được âm thanh, Duệ nhi nho nhỏ nhảy bật lên, bật mấy chữ số lượng không nhiều lắm ở trong đầu hắn ra.
“Duệ nhi!” Quý Du Nhiên vội vàng che miệng nhi tử, cũng đã không còn kịp rồi.
Một tiểu lão thái thái khô gầy chạy từ trong nhà ra. Nhìn bà ta mặc bộ áo
bào cao quý, vàng ngọc trên đầu không ít, nhưng khuôn mặt vuốt mượt mà
đã sớm khô vàng quắt queo, trang phục trang sức vốn cao quý ung dung
hiện giờ mặc trên người bà ta, nói không ra được khó chịu. Một đôi mắt
hiện đầy tia máu quét về phía một nhà ba người, ánh mắt của bà ta híp
lại, lập tức gào thét đánh về phía bọn họ: “Quý Du Nhiên, ngươi tiểu
tiện nhân! Chính là ngươi hại nữ nhi của ta, ta muốn giết chết ngươi!”
Quý Du Nhiên lắc mình tránh qua, khiến cho bà ta chụp hụt.
Mà chờ nhào như chó ăn cứt xong, tiểu Trương thị chợt ngẩng đầu lên, lại
dùng cả tay chân bò đến dưới chân nàng, ôm lấy bắp đùi nàng, khắp khuôn
mặt là nụ cười lấy lòng: “Du Nhiên, Du Nhiên, ngươi tới thăm chúng ta
hả? Bây giờ ngươi là hồng nhân trước mặt Hoàng thượng Thái hậu, ngươi có nói chuyện của phụ thân ngươi cho bọn họ không? Khi nào phụ thân ngươi
được phục chức? Nha đầu ngoan, mau nói cho mẫu thân! Còn có Du Dung, khi nào thì con bé được trở lại? Ngươi nói đi, Ngươi mau nói đi!”
di3n~d@n`l3q21y'd0n
“Quý Trương thị, ngươi quay trở lại cho ta!
Ngươi nói gì với kẻ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa này?” Bên
trong nhà đột nhiên vang lên một tiếng quát to, một bóng dáng gầy gò
thoáng hiện trước mắt, một tay túm lấy tiểu Trương thị trên đất lôi qua.
Nhìn thấy hắn, Quý Du Nhiên vội vàng phúc thân: “Phụ thân đại nhân.” Lại đẩy đẩy nhi tử, “Duệ nhi, gọi ông ngoại.”
“Ông ngoại.” Tiểu oa nhi mơ hồ nói.
“Các ngươi đừng gọi ta! Ta sớm không có người nữ nhi này!” Quay đầu đi, Quý Thúc oán hận nói.
Quý Du Nhiên cười khẽ: “Phụ thân đại nhân ngài yên tâm, thật ra thì ngay từ mười năm trước trong lòng nữ nhi ngài cũng coi như người chết rồi. Chỉ
có điều, ngày hôm qua khi thu dọn đồ đạc phát hiện ra một phong thư, là
mẫu thân đã qua đời để cho ta giao lại cho ngài khi ngài nghèo túng, bây giờ suy nghĩ một chút, ngài đã nghèo túng rồi, liền tới đưa mấy thứ cho ngài.”
“Thư của mẫu thân ngươi?” Nghe vậy, Quý Thúc trợn to mắt.
Quý Du Nhiên mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy!” Rồi lấy một lá thư đã ố vàng từ trong tay áo ra, đôi tay một mực cung kính dâng lên.
Hai tay của Quý Thúc cũng hơi run. Ông định nhận thư, lại cảm thấy cả người mềm nhũn, một chút hơi sức cũng không sử dụng được. Quý Du Nhiên liền
giao thư vào tay nhi tử, “Duệ nhi, đi, mang thư cho ông ngoại.”
“Được!” Tiểu oa nhi non nớt nói xong, nện bắp chân ngắn ngủi chạy đến bên người ông ta, đôi tay giơ lên thật cao, “Này, cho ông!”
Lúc này Quý
Thúc mới nhận lấy lá thư, nhưng cũng không nhịn được quan sát hài tử
trắng trẻo mập mạp trước mắt, “Hắn, chính là Duệ nhi sao? Ngoại tôn của
ta?” dieendaanleequuydonn
“Phụ thân đại nhân, ngài vẫn nên tranh
thủ đọc thư đi!” Quý Du Nhiên tức giận, dắt nhi tử giao vào trên tay
Phượng Dục Minh, phụ tử lập tức chạy sang bên cạnh chơi đùa ngươi truy
ta đuổi.
Sắc mặt Quý Thúc hiện lên vẻ khổ sở, hai tay run run mở
lá thư ra. Khi nhìn thấy chữ viết quen thuộc trên lá thư thì lòng của
ông bị nhéo đau một trận. Mà khi nhìn từng chữ từng chữ một, sắc mặt của ông dần tái nhợt, trước mắt cũng hiện lên hơi nước. Dần dần, chờ đến
khi ông đọc tờ cuối cùng, trên mặt của ông đã sớm không còn một vết máu, đôi mắt già nua vẩn đục tan rã, giống như cái gì cũng nhìn không tới.
“Ngọc Nương, Ngọc Nương.” Nhỏ giọng kêu cái tên đó, hai tay ông siết chặt lá
thư, giống như muốn nắm thật chặt người viết thư vào trong tay.
Quý Du Nhiên thấy thế cười.
“Phụ thân đại nhân, ngài hối hận sao? Tức giận sao? Vốn tưởng rằng ngài lợi
dụng bà, hiện giờ mới biết được cả đời ngài đã bị bà lợi dụng, có phải
ngài rất hận không? Ha ha, chỉ tiếc, mẫu thân ta đã sớm mất rồi, ngài
cho dù hận, cũng chỉ có
thể hận bản thân mình, hiện giờ mẫu thân ta đang ở dưới suối vàng mà cười, cười ngài không biết tự lượng sức mình, cười
đôi gian phu dâm phụ tự cho là đúng này!”
Thân thể Quý Thúc cứng đờ lại: “Ngươi nói cái gì? Ngươi đều biết?”
“Ca ca đã sớm nói tất cả cho ta biết.” Giọng Quý Du Nhiên lạnh nhạt, “Phụ
thân đại nhân, uổng công tự cho bản thân mình là thông minh tuyệt đỉnh,
tài trí hơn người, cả đời đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay. Nhưng
mà, thời niên thiếu, ngài cưới mẫu thân ta, vốn chán ghét thân phận đồ
tể của ông ngoại ta, cũng xem thường xuất thân hoa khôi thanh lâu của bà ngoại ta. Nhưng mà, ngài lại coi trọng sự giàu có của nhà ông ngoại,
cũng nhớ mãi không quên khuôn mặt xinh đẹp của mẫu thân ta. Ngài cưới
mẫu thân ta, lấy được toàn bộ gia sản của nhà ông ngoại ta, hơn nữa bởi
vì ông ngoại ủng hộ mà giúp thi đậu tiến sĩ. Ngài từ huyện lệnh thất
phẩm làm nên, là mẫu thân ta nâng đỡ bên cạnh, dùng đồ cưới của bà chuẩn bị mở đường vì ngài. Mỗi một lần đến một địa phương, bà đều tìm hiểu
tập tục địa phương trước giúp ngài, bà mạnh vì gạo, giao hảo với tất cả
quan phu nhân, tiến tới để cho ngài yên tâm hậu phương một lòng lo chiến tích. Ngài yên tâm thoải mái hưởng thụ thành quả mà bà mang đến cho
ngài, lại căm hận bản lĩnh của bà học được từ chỗ bà ngoại đã từng là
hoa khôi. Bà sinh một nhi tử cho ngài, ngài rất hài lòng, lại vẫn bất
mãn với xuất thân của bà. Ngay cả bà và Hoàng hậu có giao hảo, vì ta và
Thái tử định ra hôn ước, ngài vẫn cảm thấy xuất thân của bà là một vết
nhơ với con đường làm quan của ngài!” die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Hai người thành hôn mười năm, trừ ngày đầu ngài tình nồng ý mật ra, về sau
càng ngày càng lạnh nhạt với bà, bà đều nhịn. Ngài tuyên bố với bên
ngoài tôn trọng tao khang chi thê, không bao giờ nạp thiếp, lại xoay
người cẩu thả với tiểu Trương thị, còn khiến bà ta lớn bụng! Được, không phải ngài muốn chính là kết hôn với phu nhân có thân phận trong sạch
sao? Mẫu thân ta bà nhượng bộ, để cho bà ta tiến dần từng bước, để cho
phu thê hai người như tôm tép nhãi nhép nhảy lên bao nhiêu năm. Nhưng
quay đầu lại, phụ thân đại nhân, ngài nói, rốt cuộc là ai lợi dụng ai?”
Thân thể Quý Thúc cứng ngắc, sững sờ nhìn nàng không nói.
Quý Du Nhiên liền nói tiếp: “Ha ha, phụ thân đại nhân, ngài là một người
thông minh nhất. Nhưng mà, ngài lại quên, ông ngoại ta là đồ tể, bà
ngoại ta là hoa khôi, mặc dù thân phận bọn họ hạ tiện, nhưng cũng chính
bởi vì thân phận này mà nhìn rõ thiên hạ chúng sinh. Chỉ bằng một chút
thủ đoạn này của ngài, còn tưởng rằng có thể lừa gạt được ánh mắt của họ sao? Bọn họ đã sớm nhìn ra tâm tư hiệu quả và ích lợi từ trong mắt
ngài, chút tâm tư nho nhỏ kia của ngài vốn không lừa gạt được mắt mẫu
thân đã tiếp nhận dạy dỗ của bà ngoại từ nhỏ. Mẫu thân thông minh xinh
đẹp, bà thật lòng yêu thích ngài, cũng có một lần muốn coi lời thề của
ngài là thật. Nhưng mà, ngài lại phụ lòng bà, một lần nữa tổn thương
trái tim bà.”
Nói xong, Quý Du Nhiên ngửa đầu thở dài một hơi.
“Cũng đúng! Như ngài một học tử bần hàn, tay trói gà không chặt, lại một lòng muốn bò lên trên, vào thời điểm nghèo khổ vất vả nhất, dĩ nhiên nhìn
thấy cây thang nhất định sẽ không chịu bỏ qua. Nhưng mà, ngài coi người
khác là cây thang, người khác không phải cũng xem ngài như cây thang để
bò lên sao? Phụ thân đại nhân ngài giàu tài học, mẫu thân đi theo ngài,
cũng coi như có danh phận quan phu nhân. Càng thêm bởi vì ngài, bà có ca ca và ta. Bà dùng tài phú của ông ngoại, cuộc đời của bà, vì ta và ca
ca trải một con đường rộng thênh thang. Phụ thân đại nhân, điều này chỉ
sợ ngài không nghĩ đến?”
(*) Kim Lăng ngũ đề - Ô Y hạng của Lưu Vũ Tích
Chu Tước kiều biên dã thảo hoa
Ô Y hạng khẩu tịch dương tà
Cựu thời Vương Tạ đường điền yến
Phi nhập tầm thường bách tính gia
Dịch thơ:
Bên cầu Chu Tước, cỏ dại đầy hoa
Trong ngõ Ô Y, mặt trời xế bóng
Chim én nơi lâu đài họ Vương, họ Tạ ngày trước
Nay bay vào những nhà dân chúng bình thường
Bản dịch của Tản Đà:
Bên cầu Chu Tước cỏ hoa
Ô Y đầu ngõ, bóng tà tịch dương
Én xưa nhà Tạ, nhà Vương
Lạc loài đến chốn tầm thường dân gia
Ngõ Ô Y ở bên bờ nam sông Tần Hoài, huyện Giang Ninh (Nam Kinh ngày nay),
đời Tấn là nơi ở cũa những danh gia vọng tộc. Vào thời đó, con cháu
những nhà này thường mặc áo đen, từ đó có tên gọi ngõ Ô Y.