Đối diện với ánh mắt
sắc bén quá phận của nàng ấy, trong lòng Ninh Vương phi run rẩy, lời đến khóe miệng cũng đành rùng mình dừng lại.
Lạnh nhạt thu hồi ánh
mắt, Quý Du Nhiên thu dọn lại rồi quỳ tiếp: “Đại hoàng tẩu, cảm tạ tỷ đã đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, muội hết sức cảm kích. Chỉ có
điều, thời gian tỷ qua đây cũng đủ dài rồi, nếu như bị mấy người mẫu hậu biết, chỉ sợ không có lợi cho tỷ, tỷ vẫn nên nhanh chóng ở đâu về đó
đi!”
Nàng ấy đang đuổi mình đi? Ninh Vương phi sững sờ, lại thấy
Quý Du Nhiên giống như lão tăng nhập định, hoàn toàn không để ý đến
nàng.
“Được rồi! Đứng bên cạnh nàng ấy một lúc, cảm giác thấy căn phòng âm u khiến nàng thấy cực kỳ đè nén, Ninh Vương phi hơi mím môi,
lại tặng cho nàng ấy một nụ cười hòa nhã, “Ta đi trước, một lúc nữa
Hoàng tổ mẫu cũng sẽ trở lại. Lão nhân gia người thương Dật Vương như
vậy, quay đầu lại cũng có thể sẽ không làm khó dễ muội. Chúng ta ngày
khác lại nói chuyện đi!” Rồi tỉ mỉ xếp xong khăn mới rời đi.
Khoảnh khắc khi nàng ta xoay người, trong lòng Quý Du Nhiên đột nhiên căng
thẳng – có thể, là nàng trách lầm nàng ta không? Thân phận của Ninh
Vương phi khó xử, cách đối nhân xử thế vẫn cẩn thận chặt chẽ, cái này
nàng vẫn biết.
Từ nhỏ nàng đã nghe nói đến đại danh vị tài nữ đệ
nhất Kinh thành này, sau lại nghe nói nàng ta gả cho Trữ Vương gia yếu
ớt nhiều bệnh, trong lòng nàng cũng từng bất bình vì nàng ta, nhưng nàng ta lại không nói tiếng nào, ngoan ngoãn lên kiệu hoa.
Sau khi gả cho Trữ Vương gia, nàng ta vẫn hết lòng chăm sóc hắn, chưa bao giờ nói
một câu oán trách. Mà nàng cũng nhớ, trong một năm kia khi hai nàng
chung sống, nàng ta thật sự giúp đỡ nàng rất nhiều. Nếu không, nàng cũng không thể nào tin tưởng nàng ta như vậy... Cho nên nói, sự kiện kia,
nàng ta cũng bị ép bất đắc dĩ?
Nhưng mà, nghĩ tới hành động việc
làm khi đó của Ninh Vương phi, trong lòng nàng vẫn không thoải mái, thế
nào cũng không ép được mình bình tâm tĩnh khí sống chung một phòng với
nàng ta.
Haizzz!
Nghĩ đến nhức đầu rồi, nàng chỉ có thể
thở dài giọng: Đời trước ăn kết quả quá đáng ăn năn hối hận, chính là
không rõ ràng tình thế, khiến cho hiện giờ không phân rõ địch ta, không
biết nên làm như thế nào cho phải!
“Dật Vương gia, xin dừng bước!”
“Dật Vương gia, ngài không thể tiến về phía trước!”
“Dật Vương gia, van cầu ngài, Thái hậu sẽ lập tức trở về, ngài có thể đợi Thái hậu – oa!”
“Cút!”
“Vương gia -”
“Bình công công, nhanh đuổi tất cả những người xấu này ra ngoài cho bổn Vương! Nhanh lên một chút!”
Vương gia!
Tiếng huyên náo như ong vỡ tổ càng lúc càng lớn, kèm theo tiếng con nít quen
thuộc kêu to, đang nhanh chóng đánh úp về phía này, giống như một cơn
gió xuân phả vào mặt, ngay lập tức thổi đi hậm hực mất mát trong lòng
nàng. Tinh thần Quý Du Nhiên chấn động, trong lòng dâng trào niềm vui
mừng như điên – là hắn, là hắn! Hắn tới, hắn tới tìm nàng!
Rầm!
Nhanh chóng, một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị người đá văng ra, một hình tượng oai phong lẫm liệt xuất hiện trước mắt, ít nhất, ở trong mắt Quý
Du Nhiên, hắn uy phong lẫm liệt như thế, coi như nam nhân dũng mãnh nữa
trên đời cũng chỉ như hắn.
“Ái phi!”
Nhìn thấy nàng, Phượng Dục Minh vội vàng kêu to một tiếng, ba chân bốn cẳng chạy tới.
“Vương gia!” Quý Du Nhiên cũng bò dậy, cầm tay hắn, vẻ mặt kêu gọi.
“Oa!” Nhưng ai biết, khó khăn lắm mới dâng lên một lời tình ý ngọt ngào, còn
chưa kịp biểu hiện ra, hai mắt Phượng Dục Minh đã nhắm lại, miệng há ra, nước mắt như hạt đậu rào rào như mưa xối xả trút xuống.
Quý Du Nhiên trợn tròn mắt, “Vương gia, chàng... Sao vậy?”
“Nàng hư! Nàng hư!” Vừa rớt nước mắt, Phượng Dục Minh vừa nghẹn ngào kêu to,
“Nàng đi vốn không nói một tiếng với bổn Vương,
bổn Vương tìm nàng khắp nơi thật lâu! Hơn nữa, hơn nửa ngày rồi, nàng
còn ở trong cung chơi không về, bổn Vương cũng sắp chết đói! Oa oa oa,
hu hu hu...”
Ặc...
Khóe miệng Quý Du Nhiên giật giật, “Lúc ta ra cửa, không phải chàng còn đang ngủ nướng sao?”
Nàng không muốn quấy phá giấc ngủ ngon của hắn có được không? Hơn nữa, vốn
đang đắc ý, nàng cũng quên đức hạnh Quý Du Dung, thích nhất giả bộ đáng
thương trước mặt trưởng bối quyền thế, vốn tưởng rằng vào cung đi một
vòng sẽ trở về, ai ngờ lại kéo dài đến hiện tại.
“Mặc kệ mặc kệ! Dù sao cũng là lỗi của nàng! Nàng không nói cho bổn Vương, chính là nàng không đúng!”
“Được được được, ta sai rồi, ta sai rồi.” Đối mặt với một đại nam hài kiêu
ngạo, trừ nói theo hắn cũng không còn cách gì. Quý Du Nhiên giơ tay
đầu hàng.
Phượng Dục Minh rốt cuộc hài lòng, nước mắt ở thế công tạm hoãn lại.
Bịch bịch bịch
Nhanh chóng, nghe tin Phượng Dục Minh đánh vào Hoàng cung, Thái hậu vội vàng chạy về.
Vừa thấy tình hình trước mắt, lão nhân gia nàng nhướn mày: “Dật Vương? Sao con lại tới đây?”
Nhìn thấy vị trưởng bối này, Phượng Dục Minh bỏ qua hình tượng ngây ngô đáng yêu lúc trước, giơ tay lên thở phì phò nói: “Hoàng tổ mẫu người cũng
là người xấu! Người tranh giành ái phi
với nhi thần! Cũng không để cho
nàng về phủ! Nhi thần không thích người nữa!”
Thái hậu nương
nương lập tức dừng lại. Nhìn Quý Du Nhiên đứng bên cạnh hắn, Phượng Dục
Minh lập tức kéo nàng ra phía sau, tiếp tục ưỡn ngực ngẩng đầu tỏ vẻ tức giận.
Thái hậu thật sự dở khóc dở cười, “Nếu không phải nàng ta làm sai chuyện, sao ai gia phải gọi nàng ta vào?”
“Nàng ấy không làm chuyện gì sai!” Phượng Dục Minh lập tức kêu to.
Thái hậu nương nương ngẩn ra, “Dật Vương, con không được nói lung tung, chuyện này con không biết -”
“Nhi thần không nói lung tung, không có! Từ trước đến nay ái phi nàng ở
chung chỗ với nhi thần, nàng không làm chuyện sai!” Dứt khoát ra sức dẫm chân, ánh mắt Phượng Dục Minh trừng đến tròn trịa, “Muốn sai cũng do
nhi thần sai mới đúng, ngày hôm qua đi nhà Quý Tướng, là nhi thần nói
đầu bếp nhà họ nấu ăn không ngon, lúc gần đi còn cầm hai con dế của nhà
Quý Tướng. Còn có bọn họ!” Ngón tay lập tức giơ lên, chỉ về phía Thái
tử phi đi theo đang đứng bên cạnh Thái hậu lão nhân gia, “Bọn họ vẫn bắt nạt ái phi, không cho nàng ấy sắc mặt tốt, cho nàng ấy ở phòng rách,
cho nàng ấy dùng đồ xấu, hôm qua chính tai nhi thần còn nghe thấy cả nhà bọn họ tính toán nắm chặt cơ hội hung hăng dạy dỗ ái phi một trận!”
“Ngươi câm miệng! Không cho nói bậy!” Nghe đến cuối cùng, sắc mặt Thái hậu
nương nương sa sầm, vội vàng lớn tiếng quát, sắc mặt Thái tử phi cũng
tái đi, lập tức quỳ xuống đất kêu to, “Hoàng tổ mẫu minh giám, nhi thần
nào dám tồn tại tâm tư như vậy?”
“Ngươi có ngươi có!” Phượng Dục
Minh nói năng có khí phách kêu to, “Mỗi lần gặp mặt, người đừng tưởng
bổn Vương không phát hiện mỗi lần thừa dịp ái phi không để ý lại vụng
trộm khinh bỉ lườm nguýt nàng ấy!”
“Hoàng tổ mẫu, nhi thần oan uổng!”
“Hoàng tổ mẫu, nàng ta là người xấu! Là nàng ta muốn bắt nạt ái phi, ái phi không bắt nạt nàng! Không có!”
“Hu...”
“Oa!”
“Đủ rồi!” Hai người còn đua nhau xướng lên? Đầu Thái hậu nương nương muốn nổ tung, không nhịn được quát lớn.
Quý Du Dung vội vàng ngẩng n mặt lên, lệ lóng lánh trong mắt, dáng vẻ như thỏ trắng nhỏ đáng thương: “Hoàng tổ mẫu...”
Thái hậu không để ý đến nàng, mà nhìn về phía Quý Du Nhiên.
Phượng Dục Minh lập tức kéo nàng ra phía sau: “Dù sao, ái phi không làm sai,
nàng không có! Hoàng tổ mẫu muốn phạt thì phạt nhi thần đi, tất cả đều
không liên quan đến nàng!”
“Dật Vương...” Thái hậu nương nương cũng bất lực.
Nhưng Phượng Dục Minh lại nắm tay Quý Du Nhiên, “Hơn nữa, nếu muốn phạt nhi
thần, ngài cũng phải phạt cả bọn họ! Trừ Thái tử phi, còn có phu nhân
Quý Tướng! Còn có Quý Tướng! Bọn họ đều không phải người tốt!”
“Hu, Hoàng tổ mẫu, nhi thần oan uổng!”
“Các ngươi náo loạn đủ chưa?” Vừa mới thở bình thường trở lại, bọn họ lại
tiếp tục náo loạn lên hả? Đầu Thái hậu nương nương đau nhức, mọi người
gần như đứng không vững.
Một tiếng quát lớn lạnh lùng, Thái tử phi vội vàng ngậm miệng, tiếp tục chớp chớp hai mắt đầy lệ.
Phượng Dục Minh vẫn không cam lòng, hai gò má giận đến phồng lên, thân thể vẫn ra sức chặn trước mặt Quý Du Nhiên, tay phải cũng nắm chặt cổ tay nàng
không buông.
Nhìn bên này, lại nhìn bên kia, Thái hậu nương nương hoàn toàn bất lực.
“Thôi! Chuyện đến đây chấm dứt. Thái tử phi ngươi về Đông cung đi, bên cạnh ai gia không cần người hầu hạ. Dật Vương Dật Vương phi cũng trở về đi, tất cả chờ ai gia điều tra tìm hiểu rõ rồi lại nói!”