Ngày hôm sau, Quý Du Nhiên nói lời giữ lời, chuẩn bị lễ hậu rồi đánh đến tận cửa Tướng phủ. Phượng Dục Minh sợ nàng lại bị người bắt nạt thua thiệt, chết sống cũng theo bên cạnh nàng vội vàng đi theo.
Thân là nữ nhi ruột thịt của tiểu Trương thị, Thái tử phi Quý Du Dung cũng xuất hiện ở đây đã lâu.
Khi Quý Du Nhiên đi vào phòng của tiểu Trương thị, hai mẹ con này đang tay
nắm tay, mắt đẫm lệ nhìn vào mắt đẫm lệ, không biết đang thầm nói gì.
Chỉ có điều, Quý Du Nhiên nghĩ, chắc chắn có liên quan đến nàng, nếu không, tại sao khi nghe được giọng của nàng thì vẻ mặt bọn họ hoảng sợ như mèo bị dẫm phải đuôi?
Bấm mạnh một cái vào thắt lưng, nặn ra chút
nước mắt nơi khóe mắt, Quý Du Nhiên kéo dài giọng kêu lên: “Mẫu thân đại nhân, ngài thế nào? Nữ nhi nghe nói ngài bị bệnh? Bệnh có nặng không?
Có nặng không? Đại phu nói như thế nào?”
Tiểu Trương thị bị câu
hỏi của nàng bắn liên tục đập đến hoa mắt, lâu sau mới phản ứng kịp lại
bị khuôn mặt buồn bã của nàng dọa cho gần chết. Vội vàng ôm chăn lui vào bên trong, vẻ mặt đề phòng nói: “Không có việc gì, chỉ bị gió rét, ho khan gay gắt một chút, không chết được.”
“A, vậy thân nữ nhi con yên tâm.” Vỗ ngực một cái, Quý Du Nhiên lại nở nụ cười vui mừng hớn hở.
Nữ nhân này đương nhiên không thể chết được, nàng vẫn chờ đợi mời bà ta
nếm thử gấp bội tất cả những gì đã làm với mẹ con nàng một lần!
Thấy nàng ta nở nụ cười, trong lòng tiểu Trương thị dĩ nhiên cực kỳ khó
chịu, quay đầu sang bên ho khan mấy tiếng: “Thần phụ không có việc gì,
làm phiền Dật Vương phi tới thăm.”
“Mẫu thân đại nhân nói chi
vậy, ngài tuổi già lắm bệnh, thân là nữ nhi con nhanh tới hầu hạ không
phải là chuyện đương nhiên sao?” Quý Du Nhiên cười, tự nhiên tiến đến
mép giường ngồi, kéo tay tiểu Trương thị rồi hỏi, “Nếu bị bệnh, ngài vẫn cần nghỉ ngơi cho khỏe đi! Có muốn ăn gì không? Hoặc muốn tìm thứ gì?
Tất cả đều nói cho con biết, nữ nhi con nhất định dốc toàn lực lấy cho
ngài. Vương gia, chàng nói đúng không?”
“Đúng, ái phi nói gì chính là cái đó.” Phượng Dục Minh đứng ngoài cửa cười híp mắt gật đầu.
Quý Du Dung bị nàng ta đẩy sang một bên hận đến cắn răng nghiến lợi: “Tỷ
tỷ, muội biết rõ tỷ đầy lòng tốt bụng. Chỉ có điều, chỗ mẫu thân đã có
muội chăm sóc, mẫu thân muốn ăn gì muốn lấy cái gì muội cũng sẽ cùng
Thái tử điện hạ lấy, tỷ không cần phí lòng này rồi.”
Còn đặc biệt cường điệu hai từ ‘Thái tử điện hạ’ và ‘cùng’ này, muốn tranh cãi với
nàng sao? Chỉ tiếc, Thái tử điện hạ nhà nàng ta hôm nay vốn không có ở
đây, lại nhìn dáng vẻ chột dạ lúc nói chuyện của nàng ta, vốn không hề
có chút tin cậy nào. Quý Du Nhiên cũng lười vạch trần nàng ta, chỉ cười
nhạt một tiếng: “Cho dù nói như thế nào, thân là nữ nhi, dù sao tỷ cũng
phải ra một phần lực không phải sao? Có chuyện gì tỷ muội hai ta cùng
nhau chia sẻ, cũng có thể giảm bớt chút gánh nặng trên vai muội. Muội
vừa mới lên làm Thái tử phi, chắc hẳn trên đầu có rất nhiều chuyện phải
làm.”
Nữ nhân này hôm nay uống lộn thuốc sao? Đây là ý tưởng
chung của hai mẹ con Quý Du Dung. Vừa vào cửa đã nhiệt tình hàn huyên như vậy, còn kéo tay cười, giống như đấu trí
đấu dũng vừa rồi đều là ảo giác của các nàng.
Nhưng mà... Không
thể coi thường nữ nhân này, trời mới biết khi nào nàng ta sẽ nổi điên
lên hồ đồ một trận? Ký ức ngày lại mặt còn rõ như ban ngày, Quý Du Dung
và tiểu Trương thị liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt hai người cũng viết đầy
cẩn thận và đề phòng.
Ở cửa, Quý Tướng cũng không nhìn được nữa,
nói giải vây thay thê tử và nữ nhi: “Được rồi, bây giờ đã nhìn, biết mẫu thân ngươi không có việc gì, Dật Vương gia, Dật Vương phi, mời hai vị
theo vi thần ra phòng khách phía sau dùng trà, nghỉ ngơi một lát!”
“Được thôi!” Lá mặt lá trái với các nàng một phen, trong lòng Quý Du Nhiên
cũng giống như chán ghét đến không chịu nổi. Nhanh chóng để cho Quý Du
Dung nhường chỗ, kéo tay Phượng Dục Minh đi về phía hậu viện.
Rất hiển nhiên, tình cảm của Quý Thúc với nữ nhi này vẫn là chán ghét chiếm đa số. Để cho nhân vật nguy hiểm này tránh xa thê tử và nữ nhi bảo bối
của hắn, rồi hắn lưu lại vài người nhìn bọn họ, bản thân thì chân như
bôi dầu chạy mất.
Chờ hắn vừa đi, Quý Du Nhiên lập tức cười một
tiếng xấu xa, rồi cùng Phượng Dục Minh bỏ rơi mấy cái đuôi nhỏ, vui
sướng chạy ra vườn hoa phía sau Tướng phủ chơi tìm bảo vật.
Không có người khác tới quấy rầy, hai người chơi đến vui vẻ. Bất tri bất
giác, không biết qua bao nhiêu thời gian, Quý Du Nhiên đột nhiên quay
đầu lại, lại phát hiện một người ăn mặc kiểu quý phụ
đứng trên đường nhỏ cách đó không xa, đang rướn cổ nhìn về phía bên này.
Phát hiện ra ánh mắt của nàng, phụ nhân ngẩn ra, liên tục không ngừng quay đầu đi.
Quý Du Nhiên nào có đạo lý để con cá lớn vô duyên vô cớ chuồn đi mất? Lập
tức vội vàng mang theo khuôn mặt tươi cười đi tới: “Di nương, người cũng đến thăm bệnh mẫu thân đại nhân sao?”
Đúng vậy, người đến chính
là Trương thị. Thật ra thì Quý Du Nhiên đã sớm phát hiện sự tồn tại của
bà ta, nhưng vẫn không nhìn tới, cho đến khi cảm thấy đã đến lúc rồi,
mới chủ động đi qua chào hỏi.
Nếu nàng đã lên tiếng, Trương thị
cũng chỉ có thể đứng tại chỗ ngượng ngùng cười nói: ‘Đúng vậy! Muội muội muốn nói chuyện với Thái tử phi, nên ta ra ngoài một chút, không ngờ
lại gặp ngươi, thật khéo!”
“Đúng vậy sao? Trước kia lúc ở nhà mẹ
đẻ, ta cũng không có mấy lần được gặp mặt di nương. Bây giờ xuất giá
rồi, cơ hội chúng ta gặp mặt ngược lại càng
nhiều.” Quý Du Nhiên cười, cầm một đóa hoa trong tay nghịch.
Nàng không thèm đếm xỉa đến, trong lòng Trương thị càng gấp như có lửa đốt.
Cuối cùng, sau khi giằng co một lát, bà chịu hết nổi mở miệng: “Cái
kia... Dật Vương phi, ngày đó chúng ta nói chuyện ở trong Ninh Vương
phủ...”
“Chuyện gì? A, về hôn sự của Xảo nhi muội muội đúng
không? Di nương ngài nghĩ thông suốt? Vẫn có ý định để cho muội ấy đính
hôn với tiểu Thế tử của Chu Vương?”
“Không thể nào!” Trong lòng
Trương thị lộp bộp, liên tục không ngừng lắc đầu xua tay, “Ta muốn hỏi,
việc này ngươi chưa đề cập đến với Thái hậu chứ?”
“Không có!” Quý Du Nhiên tự nhiên lắc đầu, “Không phải di nương nói chưa có ý đó sao? Vậy sao ta phải đề cập đến?”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Trương thị thở phào một hơi, lại chủ động nắm
tay nàng, “Nếu không đề cập đến, vậy sau này cũng không cần phải nói ra! Tiểu nữ vụng về, thật sự không xứng với Thế tử của Chu Vương. Phụ thân
con bé đã nói rồi, tìm cho con bé một nhà môn đăng hộ đối là được, nhà
chúng ta cũng không có suy nghĩ lớn như vậy.”
Trong lòng bàn tay
bị nhét một vật tròn trịa, sờ hết sức ấm áp, là dạ minh châu sao? Thu
tay về, Quý Du Nhiên cười nhạt: “Ta hiểu, nếu di nương người nói chuyện
rõ ràng như vậy, ta đâu thể không hiểu đạo lý? Người yên tâm đi, những
lời này ta nói rồi liền quên, quyết không nói lung tung khắp nơi với
người khác.”
“Được.” Trương thị vỗ ngực một cái, nhưng ngay sau
đó, một giọng nói kéo thật dài của Quý Du Nhiên lại treo ngược lòng bà
lên thật cao, “Chỉ có điều -”
“Di nương.” Lại gần, Quý Du Nhiên
cố ý hạ thấp âm lượng, “Người đã đối xử với ta tốt như vậy, nên ta cũng
không ngại dfienddn lieqiudoon báo cho một mình người một tin tức, cũng
coi như báo đáp phần hậu lễ này.”
“Cái gì?” Trương thị vội hỏi.
“Hình như Hoàng hậu hết sức bất mãn với việc ta và Thái tử phi gả đi lâu như
vậy còn chưa mang thai, gần đây đang chuẩn bị ban thưởng mỹ nữ cho Thái
tử và Dật vương! Người cũng đã đang chọn rồi, đoán chừng không lâu nữa
sẽ đưa tới.”
“Có chuyện này? Nhưng các ngươi lập gia đình mới không được bao lâu mà!”
“Hết cách rồi, ai bảo chúng ta đang ở Hoàng gia chứ?” Quý Du Nhiên buông
tay, “Ta ngược lại không coi là gì, dù sao đều trôi qua ngày như vậy.
Chỉ có điều bên Thái tử phi muội muội... Muội ấy nhất định sẽ càng sứt
đầu mẻ trán?”
Trương thị ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong mắt đầy hoài nghi.
Quý Du Nhiên cũng không nhiều lời hơn nữa, chỉ cất dạ minh châu vào trong
tay áo, rồi xoay người đi về phía Phượng Dục Minh, chỉ để lại một câu:
“Có tin hay không tùy di nương. Dù sao, ta chỉ có lòng tốt, ngày sau di
nương sẽ biết.”