Nhảy nhót lung tung một trận, bốn, năm cung nữ cũng không khuyên được,
cuối cùng vẫn là Hoàng hậu nương nương ra tay, mới trấn an được Bình Cố
khóc lóc rối rít, để cho người mang nàng ta trở về thay quần áo.
Khó khăn lắm trong đình mới yên tĩnh lại, Hoàng hậu nương nương vừa quay
đầu, Quý Du Nhiên vội vàng cúi đầu xuống làm thành dáng vẻ chim cút.
Trong lòng biết sự việc chắc chắn có quỷ, nhưng lại xảy ra trước mặt mọi người, vốn không có nhược điểm để ra tay.
Hơn nữa bắt đầu cũng là do Bình Cố không đúng, một bụng tức của Hoàng hậu
nương nương không có chỗ phát tác, nên giận tím mặt nói: “Dụ Đức, mấy
người các ngươi đi cùng Bình Cố đi! Ninh Vương phi, ngươi ra ngoài đã
lâu như vậy, Vi nhi chắc đã tỉnh, ngươi nhanh đi về đi! Lưu lại Thái tử
phi và Dật Vương phi ở cùng bổn cung là được rồi!”
“Vâng.” Biết Hoàng hậu nương nương cố ý đuổi các nàng đi, đám người Ninh Vương phi vội vàng phúc thân lui xuống.
Trong đình nghỉ mát vừa rồi còn chen chen lấn lấn lập tức thanh tịnh không
ít. Hoàng hậu nương nương lại thay bộ dinendian.lơqid]on mặt hiền lành,
dịu dàng ngoắc ngoắc tay với hai con dâu: “Ở đây không có người ngoài,
các ngươi cũng ngồi xuống đi! Đứng hồi lâu đã mệt rồi.”
“Mẫu hậu, hầu hạ ngài là bổn phận của nhi thần, nhi thần không mệt.” Quý Du Dung
vội vàng lắc đầu, nhưng giây kế tiếp cái mông đã dính chặt trên băng ghế đá. Quý Du Nhiên cười lạnh trong lòng, cũng tự nhiên ngồi xuống.
Sau khi đợi các nàng ngồi xuống, Hoàng hậu nương nương lập tức lại sưng mặt lên: “Dật Vương phi, không phải bổn cung nói ngươi, ngươi là người lớn
như vậy, sao vẫn cứ động chân động tay? Tuổi Bình Cố còn nhỏ, vừa rồi
lại mệt nhọc, ngươi nên lo lo lắng lắng vì con bé mới đúng, sao lại
nhanh buông tay như vậy? May mà nước trà không quá bỏng, nếu không, nếu
khiến con bé bị hủy dung, nửa đời sau của con bé nên làm cái gì?”
Hủy dung mới đúng! Không cần ra ngoài gieo họa cho người, cả đời làm bạn
với lão nhân gia ngài, mẫu tử hai người thành tổ chức đoàn thể giết hết
Hoàng cung mới đúng là vương đạo. Quý Du Nhiên thầm nghĩ, nhưng cúi đầu
thấp hơn: “Nhi thần biết sai rồi.”
“Haizzz!” Lập tức lại thả chậm giọng điệu, mặt Hoàng hậu nương nương nặng nề, “Không phải bổn cung nói ngươi, mà là... Haizzz, ngươi biết rõ tâm trí Dật Vương chỉ bằng Bình
Cố, nên càng cần ngươi cẩn thận che chở hơn. Nhưng ngươi xem ngươi đi,
ngay cả Bình Cố cũng không chăm sóc tốt, như vậy sao chăm sóc được Dật
Vương? Ngươi nói, nếu như chuyện hôm nay xảy ra trên người Dật Vương,
vậy làm thế nào cho phải? Thái hậu còn không róc xương lóc thịt ngươi
sao!”
Thái hậu lão nhân gia không hề nói chuyện không lý lẽ như
vậy với nàng, hơn nữa nàng cũng sẽ không để cho kẻ ngốc nhà nàng gặp
chuyện khổ sở như vậy. Quý Du Nhiên thầm nghĩ, ngoài mặt tiếp tục nhận
sai: “Là nhi thần không đúng, về sau nhi thần nhất định sẽ sửa chữa.”
“Muốn thay đổi cũng cần thời gian.” Hoàng hậu nương nương tỏ vẻ thản nhiên
nói: “Tránh cho cuộc sống của Dật Vương gặp bất trắc, bổn cung nghĩ vẫn
nên ch ngươi mấy nha đầu giúp đỡ ngươi trước.” Rồi nháy mắt với cung nữ
bên cạnh, cung nữ vỗ vỗ tay, lập tức hai đội thiếu nữ thướt tha mặc cung trang đầu đội cung mão chậm rãi đi lên phía trước.
Quả nhiên, ngày này vẫn tới.
Nhìn những người này dần dần từ xa đến, Quý Du Nhiên đột nhiên hơi buồn cười – thật ra thì, Hoàng hậu nương nương đúng là một nữ nhân lợi hại, hiểu
được nhất làm sao để dẫn đà phát triển. Đời trước dieenddafnleequysddoon bà ta lấy cớ nàng và kẻ ngốc nhà nàng không thân cận, cho nên đưa mười
cô nương kia tới giúp bọn họ tăng tiến tình cảm. Lần này thì lại thuận
thế lấy chuyện Bình Cố để khai đao, giống như hoàn toàn đẩy trách nhiệm
lên đầu nàng, hơn nữa vốn không để cho nàng có đường cự tuyệt. Không thể không thừa nhận, nữ nhân này có thể ngồi vững vàng vị trí Hoàng hậu quả nhiên có chút mánh khóe.
Ngước mắt nhìn sang đối diện, sắc mặt
Thái tử phi hơi cứng ngắc, nhưng vẫn còn nhìn được, không kinh hoàng và
tức giận giống như đời trước. Xem ra, Trương thị đã truyền đạt những lời nàng nói trước đó.
Chờ các thiếu nữ đến gần, Hoàng hậu nương nương
lại nói: “Đây là hai mươi mỹ nhân, là mấy người hiền thục nhất dịu dàng
nhất trong các cung nữ mà bổn cung chọn lựa, bây giờ chia ra làm hai
tốp, mười cho Dật Vương, mười cho Thái tử. Chuyện trong Đông cung cũng
nhiều, Thái tử phi ngươi ngoài việc giúp đỡ cho Thái tử, cũng phải
khuyên hắn hưởng mưa móc, thai nghén con nối dòng nhiều hơn mới đúng.
Hoàng thượng đã qua tuổi bốn mươi, một tôn tử cũng không có, Thái hậu
cũng nhanh chóng thúc giục!”
Ừ, rất tốt,
trước chụp một cái nón
cho nàng, giờ lại lấy hai tòa núi lớn Hoàng thượng và Thái hậu đặt lên
đầu Thái tử phi, khiến cho nàng ta không thể từ chối – lời này ngược lại giống đời trước như đúc.
Quý Du Nhiên rõ ràng phát hiện sắc mặt
Quý Du Dung thay đổi, chắc nhớ tới câu nói chậm chạp không mang thai kia đi! Thân là Thái tử phi, nàng ta đương nhiên hy vọng nhanh chóng mang
thai sinh hạ long tự để vững chắc địa vị của mình.
Nhưng với Quý Du Nhiên mà nói, cả đời này nàng sẽ không trông cậy vào sinh con dưỡng
cái rồi, cho nên trình độ tiếp nhận chuyện này cao hơn. Lúc này lập tức
cười đứng dậy, thản nhiên hành lễ với Hoàng hậu nương nương: “Vẫn là mẫu hậu ngài thương Dật Vương, biết chúng con thiếu cái gì. Mẫu hậu ngài
chọn chắc chắn là tốt nhất, nếu nhi thần từ chối thì đúng là bất kính
rồi."
Coi như thức thời, Hoàng hậu nương nương hài lòng gật đầu, chuyển mắt sang phía Quý Du Dung: “Thái tử phi, con thì sao?”
Nàng có thể từ chối sao? Mặc dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng sự việc chân thật diễn ra ngay trước mắt, Quý Du Dung vẫn ghê tởm như ăn phải
con ruồi. Bọn họ mới thành thân được ba tháng, nào có chuyện nhanh chóng mang thai hài tử như vậy? Hoàng hậu này di ien n#dang# yuklle e#q quiq
on lại gấp giống như cái gì, nhanh chóng nhét nhiều nữ nhân như vậy vào
trong ngực Thái tử. Không thu lại, là làm trái ý trưởng bối. Nhưng nhận
rồi, có thể không an bài ai đi thị tẩm cho Thái tử sao? Nhưng bọn họ mới kết hôn không bao lâu, nàng có thể dễ dàng tha thứ cho người nhanh
chóng đến nhúng tay vào giữa nàng và Thái tử sao? Huống chi nàng còn
chưa nhanh chóng phát huy tất cả vốn liếng để thu phục Thái tử!
“Thái tử phi!” Thấy đã lâu mà nàng ta không tỏ thái đọ, Hoàng hậu bắt đầu mất hứng.
Quý Du Nhiên nhân cơ hội đẩy nàng ta: “Muội muội, mẫu hậu gọi muội kìa!”
Nàng biết! Cặp mắt căm hận trừng Quý Du Nhiên, chính là ngươi, đồng ý sảng
khoái như vậy làm gì? Còn thu toàn bộ mười! Làm hại nàng cũng không thể
từ chối. Quý Du Dung đứng lên, cắn răng nghiến lợi nói: “Nhi thần đa tạ ý tốt của mẫu hậu, chắc hẳn Thái tử sẽ rất vui vẻ.”
“Chỉ mong hai
phu thê các ngươi sống hòa hảo qua ngày, sinh nhiều hài tử để cho bổn
cung ngậm kẹo đùa cháu, bổn cung đã thỏa mãn.” Hoàn toàn hài lòng, Hoàng hậu nương nương gật đầu, dáng vẻ hết sức thỏa mãn.
Bà ta lại còn thật thỏa mãn, vẫn là xây dựng trên nỗi đau khổ của nàng! Quý Du Dung
càng nghĩ càng giận, đôi tay nắm chặt trong tay áo.
Quý Du Nhiên
nhìn thấy, khẽ cười một tiếng: “Mẫu hậu, nhi thần đột nhiên cảm thấy đầu hơi choáng, muốn đi ra ngoài một chút. Thái tử phi, muội ở lại hầu hạ
mẫu hậu một chút đi!”
“Ngươi đi đi, không nên gấp gáp, đi đường
cẩn thận một chút.” Giải quyết xong một tâm sự, Hoàng hậu nương nương
cũng khó có được vẻ mặt ôn hòa, còn nói lời quan tâm nàng như vậy.
Yên tâm, nàng nhất định chậm không thể chậm hơn được nữa, cho bà ta đủ thời gian giải thích hành động việc làm với Thái tử phi, để cho hiềm khích
nơi đáy lòng Thái tử phi muội muội biến mất, tiếp tục cùng bà mẹ chồng
này tương thân tương ái.
Chỉ có điều... Khóe miệng Quý Du Nhiên
nhếch lên, trải qua chuyện này, trong trái tim nhỏ bé của muội muội nhà
nàng đã sớm mọc mầm mống hiểu lầm, đã không dễ dàng nhổ hết được rồi.