Bất lực thu lại khuôn mặt tươi cười, Thái tử đưa tay về phía nàng: “Đi theo ta đi!”
“Không cần, ngươi đi phía trước, ta theo là được.” Quý Du Nhiên bỏ mặc cũng không bỏ mặc hắn, lạnh giọng từ chối.
Cứ luôn bị nàng đả kích, thể diện của Thái tử vô cùng không nhịn được.
Nhưng trong núi hoang đồng vắng, quay mắt về phía nữ nhân đã từng dụng
tâm rất sâu với hắn, bây giờ hắn vẫn luôn ngày nhớ đêm mong, hắn lại
không hạ được quyết tâm. Nên yên lặng xoay đầu đi, vung gậy gộc đi lên
phía trước. Vừa đi, hắn vừa còn dùng tay tạo dấu hiệu giống nhau trong
tảng đá trên vách đá dựng đứng trước mắt.
Không thể không thừa
nhận, năng lực sinh tồn ngoài nơi hoang dã của nam nhân này mạnh hơn
nàng nhiều. Im lặng theo sau lưng hắn, mặc dù trong lòng Quý Du Nhiên
còn không quá cao hứng, nhưng hiểu được dưới tình cảnh này, người mà
nàng có khả năng dựa vào cũng chỉ có một mình hắn.
Dưới sự dẫn
dắt của Thái tử, hai người đi ra khỏi khe núi nhỏ hẹp, đi lên một con
đường nhỏ đầy cỏ xanh cao đến gối. Càng đi về phía trước, đã nghe thấy
tiếng nước chảy róc rách – hắn rõ ràng thật sự dẫn nàng đi đến bờ sông!
Còn chưa tới đợt lũ định kỳ, hơn phân nửa lòng sông đều lộ ra. Trên bờ sông đá loạn rải đất, lại không có bao nhiêu cỏ cây.
Mặt trời đã chạm vào đường chân trời, chỉ có dư âm vàng óng ánh rơi vãi
xuống, miễn cưỡng chiếu sáng đường ọn họ đi tới.
Đi lâu như vậy, hai người đã không còn bao nhiêu sức lực.
Nhìn thấy sông uốn lượn, hai bên vẫn không nhìn thấy nhà dân, Thái tử đành
quay đầu lại nói: “Trước dừng chân nghỉ một chút đi! Uống miếng nước rồi tiếp tục tìm đường.”
Quý Du Nhiên im lặng không lên tiếng, tìm
một chỗ nhẹ nhàng ngồi xuống, rửa sạch đôi tay, lại vốc một ngụm nước
đưa lên khóe miệng uống. Uống xong ba ngụm, cảm giác tốt hơn nhiều, nàng lại nhìn về phía Thái tử, chỉ thấy hắn để cây gậy sang bên cạnh, bản
thân ngồi trên tảng đá bên dòng suối, đang vốc nước suối lên cẩn thận
rửa mặt. Nam nhân này, bất cứ lúc nào cũng yêu quý hình tượng như vậy.
Quý Du Nhiên bĩu môi, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn móc khăn ra ném
tới.
Thái tử ngẩn ra, trong mắt thoáng hiện lên vẻ vui mừng: “Du Nhiên?”
“Cho ngươi mượn, dùng xong nhớ trả lại cho ta.” Quý Du Nhiên lạnh lùng nói,
Thái tử lại cười hết sức vui vẻ, vội vàng thận trọng cầm khăn lên lau
mặt.
Chờ hắn lau xong rồi, Quý Du Nhiên nói lời giữ lời lập tức
đòi đòi khăn lại. Thái tử không chịu, nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của nàng nhìn sang, lời vừa đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Nghỉ ngơi một
chút, cảm giác sức lực đã khôi phục một phần, Quý Du Nhiên nhìn vòng
quanh bốn phía một vòng: Hoàn cảnh nơi này tốt hơn vừa rồi nhiều. Nhưng
mà, vẫn là trong hoang dã! Trời sắp tối, còn không nhìn thấy bóng người, nên làm thế nào cho phải?
“Xem ra, tối nay chúng ta phải ngủ lại ngoài hoang dã rồi.” Thái tử ngược lại tỏ vẻ hết sức lạnh nhạt, chống
cây gậy lại từ từ đứng lên.
Quý Du Nhiên lườm hắn, lững thững đi
về phía trước. Đi được khoảng chừng mười bước, hai mắt của nàng đột
nhiên bừng sáng – “Mau nhìn mau nhìn! Căn nhà!”
“Có thật không?” Nghe được hai chữ kia, Thái tử cũng phấn chấn, liên tục không ngừng tăng nhanh bước chân tới đây.
Chếch nghiêng phía trước bọn họ, trên một sườn núi hơi bằng phẳng, có một túp lều nhỏ bất ngờ ở đó. Mặc dù chỉ là căn nhà nho nhỏ, nhưng cũng đủ để
khiến cho hai người phấn chấn lên. Thoáng chốc d1en d4nl 3q21y d0n triển khai toàn bộ sức lực, Quý Du Nhiên dùng cả tay chân leo lên, quay đầu
lại nhìn thấy Thái tử chống gậy đi đường gian nan, trong lòng bất giác
mềm nhũn, nên đưa tay về phía hắn, “Đưa gậy qua, ta đỡ ngươi một đoạn
đường.”
Thái tử hơi sững sờ, đột nhiên cười vui vẻ. Mặc dù chỉ là cầm gậy, hắn cũng đã rất phấn chấn.
Khó khăn lắm, trước khi đêm tối phủ xuống, hai người tìm được căn lều nhỏ.
Đẩy cửa ra, một loạt bụi mù đập vào mặt, sặc đến hai người ho khan, vội
vàng lui về sau vài bước. Trong phòng cũng đen thùi lùi, không thấy một
bóng người nào.
Quý Du Nhiên kêu lên vài tiếng, không nghe thấy
bất kỳ âm thanh đáp lại nào, nên móc hộp quẹt ra đốt, mới phát hiện
trong lều nhỏ cũng đơn giản đến đáng sợ, chỉ có một cái bàn gỗ bốn cái
ghế, còn có một bếp lò nhỏ. Trên bàn ghế còn tích đầy bụi bặm, góc tường chất đống mạng nhện rậm rạp chằng chịt, vừa nhìn chính là đã lâu không
có người ở.
“Nơi này chắc là chỗ tạm thời nghỉ chân của những người canh rừng rồi!” Thái tử liếc mắt nhìn, đứng từ xa xa nhỏ giọng nói.
Quý Du Nhiên đi vào, tìm kiếm một vòng bên trong, tìm ra được một đoạn nến, lại lôi một chiếc khăn lau ra lau đơn giản bàn ghế, rồi nói ra bên
ngoài: “Có thể, vào đi!”
Lúc này Thái tử mới cau mày đi vào, miễn
cưỡng ngồi xuống. Nhưng nhìn hoàn cảnh đồ đạc xung quanh trong lều, hai chân mày của hắn vẫn nhíu chặt như cũ.
Đây chính là công tử ca
vốn sống an nhàn sung sướng, không ăn nổi một chút đau khổ. Quý Du Nhiên khinh bỉ trong lòng, thái độ cũng không tốt hơn chút nào.
Thái
tử đương nhiên cũng phát hiện, vội vàng lúng túng nghĩ tới tìm chút việc để làm, Quý Du Nhiên vội vàng xua tay: “Ngài vẫn ngồi đi! Một mình ta
là đủ rồi!” Rồi lại tìm kiếm một vòng, tìm ra một bó củi, một cái nồi
nhỏ, lại còn phát hiện một túi gạo, một chút muối ăn cùng với một bọc
dưa muối trên xà nhà, vội vàng nổi lửa nấu cơm.
Bởi vì do đói
rồi, mắt thấy đồ ăn thô ráp như vậy, Thái tử chỉ hung hăng nhíu mày, vẫn miễn cưỡng chấp nhận, còn phiền muộn thở dài một tiếng: “Đây là lần đầu tiên cô ăn cơm nàng nấu đấy!”
“Ừ, cũng may không phải là Vương
gia nhà ta chịu cùng ta. Nếu không, chàng chắc chắn náo loạn đến không
thể ăn không chịu ăn.” Quý Du Nhiên cười nhạt.
Nghe nàng có ý vô ý nhắc đến người kia, hơn nữa còn là giọng điệu nhớ nhung thân thiết như
vậy, tâm tư nói giỡn khó khăn lắm mới nảy sinh của Thái tử cũng không
còn rồi, cúi đầu hai ba miếng giải quyết, rồi ném chén sang một bên.
Quý Du Nhiên chậm rãi ăn xong, rồi sửa sang lại rơm rạ trên giường nệm một
chút: “Điều kiện đơn sơ, ngài tạm thời nhẫn nại một chút!”
“Đã
rất tốt rồi.” Lần này Thái tử đã có kinh nghiệm, ngoan ngoãn chống gậy
đi lên nằm xuống, hai mắt lóe sáng nhộn nhạo tình ý dịu dàng, “Nếu đổi
lại là muội muội của nàng, nàng ấy chắc chắn không làm được điểm này,
chỉ biết gào khóc oán trách.”
Nghe hắn nhắc đến muội muội Thái tử phi, Quý Du Nhiên cũng lạnh mặt. Rồi xoay người ôm lấy nồi chén, Thái
tử thấy thế, vội vàng ngồi dậy: “Nàng muốn đi đâu?”
“Đi ra ngoài rửa sạch sẽ nồi chén. Để lần sau khi có người tới đây còn có thể dùng.” Quý Du Nhiên nói, lững thững đi ra ngoài.
“Cô đi cùng với nàng!”
“Thôi đi!” Quý Du Nhiên lạnh lùng nói, “Ngài bị thương, nên đàng hoàng nằm ở
đây đi! Đi theo lại tăng thêm gánh nặng cho ta.”
“Du Nhiên, nàng nhìn ta đến mức như vây sao?” Bị ánh mắt khinh bỉ của nàng
làm tổn thương sâu đậm, Thái tử cười cay đắng không thôi.
Quý Du
Nhiên bĩu môi: “Không phải từ xưa đến nay ta đều nhìn ngươi như vậy
sao?” Lúc trước thoáng đối xử tốt với hắn, một phần bởi vì hắn xem trọng hắn giúp đỡ nàng.
Thái tử đương nhiên cũng hiểu ý ngoài lời của nàng, lập tức vừa suy sụp, buồn buồn cúi đầu xuống không nói.
Quý Du Nhiên giơ một cây củi đốt lên trở lại bên bờ suối, đốt một đống lửa
nhỏ ở đằng kia, nhanh chóng rửa sạch nồi chén rồi. Lại nhìn xung quanh
một chút – Mọi âm thanh im lìm, chỉ có một vầng trăng tròn treo ở chân
trời, nhẹ nhàng phát ra ánh sáng bạc nhàn nhạt.
Khóe miệng lập tức câu lên, nàng chậm rãi cởi quần áo, từ từ đi vào trong dòng suối nhỏ.
Nước suối hơi mát, nhưng vẫn nằm trong phạm vi tiếp nhận được.
Vốc nước lên người, cảm nhận cảm giác thoải mái nhờ nước suối lành lạnh mang đi vết bẩn, Quý Du Nhiên sung sướng nhắm mắt lại.
Lạo xạo... Lạo xạo... Đột nhiên, tiếng bước chân trầm thấp truyền đến, động tác của nàng nhanh chóng dừng lại, vội vàng quay đầu, lập tức trợn tròn hai mắt –
“Là ngươi?”