“Này!”
Quý Du Nhiên sững sờ, đợi đến khi phản ứng kịp, Phượng Dục Minh đã chạy như một làn khói ra khỏi cửa, đảo mắt cũng không trông
thấy bóng dáng.
“Người này...” Không tự chủ khẽ mím môi, Quý Du
Nhiên tỏ vẻ mất mát, “Chẳng lẽ kỹ xảo của ta quá mới lạ rồi hả?” Nhưng
nàng rõ ràng phát hiện thân thể của hắn cũng có phản ứng mà!
Hơn
nữa, là ai mới vừa rồi thề son sắt nói về sau sẽ không bao giờ rời khỏi
bên người nàng chứ? Nhưng bây giờ, mới phát sinh một chuyện nhỏ bé tí
tẹo như vậy, hắn đã la to chạy trốn thật xa.
Haizzz, lời nam nhân nói quả thật không thể tin.
“Vương phi.” Lặng lẽ, một tiếng kêu nhỏ vang lên từ ngoài cửa ra vào.
Ngẩng đầu lên nhìn, lại là Lý ma ma tỏ vẻ lúng túng, chắc hẳn bà cũng thấy
được tình hình Phượng Dục Minh kéo quần lên chạy như điên ra khỏi phòng
rồi? Trên mặt không tự chủ dâng lên vẻ đỏ ửng, Quý Du Nhiên khẽ híp mắt, “Chuyện gì?”
“Lão nô có đôi lời, không biết có nên nói hay không?”
“Cứ nói đi!” Lời đã đến khóe miệng rồi, không để cho bà nói bà cũng sẽ nói chứ?
“Thân thể ngài còn suy yếu, chuyện nam nữ này vẫn đợi sau này hãy nói thôi!”
Cung kính đứng trước đầu giường, Lý ma ma ngượng ngùng nói.
Trên mặt thoáng chốc nóng hừng hực, Quý Du Nhiên cúi đầu thấp hơn một chút: “Chuyện của ta và Vương gia, ta tự có chừng mực.”
Lý ma ma vẫn còn tận tình khuyên nhủ: “Vương phi, trong lòng ngài có Vương gia, trong lòng nô tỳ cũng vui mừng. Nhưng mà... Không phải nô tỳ lắm
mồm, ngài cũng biết tình huống của Vương gia. Vương gia như vậy, nài chỉ có thể từ từ từng chút từng chút một, tiến hành theo chất lượng, tuyệt
đối không thể đột nhiên náo loạn ra như hôm nay, sẽ dọa Vương gia chạy
mất!”
Chạy thì chạy đi! Quý Du Nhiên bĩu môi, vô lực nằm vật
xuống. Thiêu đốt một lúc, trong xương nàng cũng chột dạ, trời mới biết
vừa rồi mình phát bệnh thần kinh gì. Bây giờ Phượng Dục Minh chạy, nàng
d1en d4nl 3q21y d0n cũng tỉnh táo lại, lập tức vứt ý tưởng hoang đường
sang một bên, chỉ nhỏ giọng nói: “Ta đói rồi.”
“Nô tỳ cho người
nấu cháo đậu đỏ bo bo, đang trong nồi nóng lắm, để bưng lại cho ngài!”
Lý ma ma vội nói, vội vàng lắc mình đi ra ngoài.
Đảo mắt Bình
công công cũng mang người đi vào lấy mấy thứ thùng nước tắm ra, ánh mắt
lão nhìn Quý Du Nhiên cũng hết sức... Ý vị sâu xa.
Quý Du Nhiên vội vàng quay đầu nhắm mắt lại.
Híp mắt thời gian chừng nửa ly trà nhỏ, giọng nói dịu dàng của Lục Ý truyền đến: “Vương phi, cháo tới.”
Quý Du Nhiên lập tức đứng dậy ăn gần nửa chén cháo, rồi đẩy chén sang bên
cạnh. Mắt thấy ánh mắt Lục Ý vẫn còn hồng hồng, người cũng cẩn thận hơn
trước kia nhiều, cảm thấy hết sức không được tự nhiên, lập tức trầm
giọng nói: “Theo như em nói không cần suy nghĩ lung tung nữa, em chính
là người đầu tiên ở bên cạnh ta, bất kỳ ai cũng không thay thế được vị
trí của em!”
“Nô tỳ biết.” Lục Ý vội nói, “Chỉ có điều...” Lặng
lẽ nhích tới gần, nàng ghé vào bên tai Quý Du Nhiên nhỏ giọng nói, “Mới
vừa rồi lúc nô tỳ tiến vào, phát hiện Vương gia đứng ở ngoài cửa, nô tỳ
muốn gọi Vương gia nhưng Vương gia không cho nô tỳ lên tiếng, đây là thế nào? Ngài lại bắt nạt Vương gia sao?”
Tại sao bọn họ đều cảm
thấy là nàng bắt nạt hắn chứ? Quý Du Nhiên kêu to trong lòng. Chỉ có
điều – “Em nói Vương gia tựa vào bên ngoài?”
“Đúng vậy!” Lục Ý vội vàng gật đầu.
Nói cách khác, hắn vốn không có chạy xa? Trong lòng Quý Du Nhiên đột nhiên
vui vẻ, tất cả không thoải mái mới vừa rồi lập tức tan thành mây khói.
Xem ra, lần này hắn thật sự nói lời giữ lời, chính là xảy ra chuyện gì
cũng đều ở bên cạnh nàng. Nam nhân này... Nếu nói hắn không phải là nam
nhân, người kia có thể coi là nam nhân sao?
Tâm tình lập tức thật tốt, khẩu vị cũng mở rộng ra, nàng lấy nửa chén cháo còn dư lại uống
vào, lại uống một chén thuốc, rồi nửa nằm trên giường giả vờ ngủ say.
Lập tức trong trong ngoài ngoài cũng đều yên tĩnh lại, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới hắn ở bên ngoài bảo vệ nàng, Quý Du Nhiên đã cảm thấy cả người cũng ấm áp, rất nhanh đã ngủ thật say.
Một giấc ngủ đến ban đêm, đột nhiên nghe thấy Bình công công ở bên ngoài nhỏ giọng kêu lên: “Trời ơi, sao Vương gia ngài lại ở chỗ này? Nhanh lên một chút, chúng ta trở
về Tây sương phòng nghỉ ngơi đi!”
“Không cần, bổn Vương không
muốn cách xa nơi này!” Phượng Dục Minh lập tức từ chối, mặc dù giọng nói ép tới thấp nhất, nhưng cũng không thoát khỏi được lỗ tai của nàng.
“Vương gia! Vương phi ngài ấy đã ngủ rồi, ngài có thể yên tâm. Lại nói ngài cũng mệt mỏi lâu như vậy...”
“Không!”...
Tai nghe ồn ào phía ngoài, cơn buồn ngủ của Quý Du Nhiên biến mất, nghiêng
tai lắng nghe bọn họ cãi cọ vài câu, khóe miệng dần dần vểnh lên càng
cao.
Lục Ý nhỏ giọng nói: “Vương phi, ngài có muốn đi nói hai câu không?”
“Thôi đi! Chính Vương gia muốn canh giữ ở kia, ta lại không ép Vương gia, ta
có gì hay để nói?” Khinh thường bĩu môi, Quý Du Nhiên quay đầu lại, “Để
Vương gia đi thôi! Một lát nữa Vương gia không kiên trì nổi, ta lại muốn xem Vương gia sẽ lựa chọn như thế nào!”
Thật ra thì, ngài chính
là muốn nhìn biểu hiện sau này
của Vương gia đi? Lục Ý thầm nói trong
lòng, rồi không cần nhiều lời nữa, chỉ dùng tâm hầu hạ Vương phi.
Dần dần, sắc trời âm u xuống, chân trời đã có thể nhìn thấy bóng dáng vầng trăng tròn.
Ngủ thời gian dài như vậy, bây giờ đã hơi không buồn ngủ, Quý Du Nhiên liền nằm trên giường nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, chẳng
biết Bình công công tiến vào từ lúc nào, gương mặt âm trầm: “Vương phi,
Vương gia ngủ thiếp đi.”
“Ồ.” Quý Du Nhiên lạnh nhạt lên tiếng.
Trên mặt Bình công công cũng sắp nhỏ ra mực: “Vương gia ngài ấy đang ở bên ngoài, ngủ thiếp đi!”
“Ta biết rõ mà!” Quý Du Nhiên vẫn còn tỏ vẻ lạnh lùng, “Tự Vương gia muốn ngủ ở bên ngoài, chuyện liên quan gì đến ta?”
Rõ ràng Vương gia bị ngài hù dọa chạy ra! Bình công công cực kỳ khó chịu,
nhưng nhìn dáng vẻ chuyện này không liên quan gì đến ta của Vương phi,
lời vừa ra đến khóe miệng lại cứng rắn nuốt vào. Rồi giận dữ xoay đầu
đi: “Dạ, nô tài biết rồi.” Lập tức sải bước đi ra ngoài.
Cũng không lâu lắm, Lục Ý bưng nước trà đi vào báo cáo: “Bình công công và Lý ma ma khiêng Vương gia đi Tây sương phòng rồi.”
“Thật sao?” Trong lòng có mất mát nhàn nhạt, khóe miệng Quý Du Nhiên nhếch
lên nở nụ cười nhạt – hai người kia rõ ràng chính là muốn tranh cãi với
nàng! Nhưng mà muốn chứng minh gì với nàng chứ? Đơn giản ăn vài miếng
cơm tối, lại uống thuốc, nàng để Lục Ý trở về nghỉ ngơi, còn bản thân
thì ôm chăn lăn qua lộn lại.
Một vầng trăng tròn treo chân trời,
ánh trăng mông lung xuyên qua cửa sổ mở hơn một nửa chiếu vào. Gió lạnh
trong núi từ từ quét qua, mang đến mát mẻ của nước hồ, cùng với hơi thở
của hoa cỏ cây cối xanh tươi, rất có thể khiến tâm tình người ta yên ổn.
Nhưng mà, tâm tình đã sớm không còn yên tĩnh như ban đầu, mới vừa nhắm mắt
lại, cảnh tượng đêm đó như thoáng hiện trước mắt: Thái tử điên cuồng,
ánh trăng âm trầm, nước suối lạnh lẽo, còn có tiếng chim hót buồn bã
trong núi, làm nổi bật Thái tử máu tươi khắp người, cùng với nụ cười
khát máu trên mặt hắn, hắn không hề kiêng dè chút nào nhào về phía nàng, còn lớn tiếng kêu gào...
“Không!”
Hoảng sợ mở mắt ra, Quý Du Nhiên lại không dám nhắm mắt lại nữa.
Lúc này, nếu như có người có thể ở bên cạnh cùng với nàng thì tốt biết bao. Khẽ cắn môi dưới, nàng bất lực nghĩ đến trong lòng. Nàng cần một cái ôm ấm áp vào trong ngực, tiếp nhận nàng, trấn an nàng, cho nàng yên tĩnh.
Nhưng mà –
“Chàng ngốc, chàng ở đâu?” Khóe mắt không nhịn được ướt át, Quý Du Nhiên nhẹ giọng kêu lên.
Ken két – Giống như nghe thấy tiếng nàng kêu
gọi, một giây kế tiếp, cửa phòng bị người đẩy ra, một bóng đen lấm la
lấm lét dò vào xem xét, ngay sau đó cả thân thể cũng chui vào, sau đó
xoay người khép cửa lại, một đầu chui vào trong màn, sột soạt giống như
con cá chạch chui vào trong chăn, cũng thuận thế ôm Quý Du Nhiên vào
trong ngực, rồi bật ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Từ đó, tiếng hít thở đều đều vang lên bên tai, không có đoạn sau.
Quý Du Nhiên lại không nhịn được mà kích động.
Chàng ngốc! Nàng thật sự muốn nhảy dựng lên kêu to. Hắn trở lại! Khi nàng đang cần hắn, hắn rốt cuộc trở lại!
“Chàng ngốc, chàng ngốc.” Cuối cùng không hề đánh thức hắn, Quý Du Nhiên chỉ
nhích người sát lại gần bên hắn, hít sâu mùi hương quen thuộc trên người hắn, rồi yên tâm nhắm mắt lại, dịu dàng gọi hắn mấy tiếng, cuối cùng
yên tâm ngủ.
Cả đêm không mộng mị.
Sáng sớm ngày hôm sau
tỉnh lại, khi Bình công công và Lý ma ma phát hiện Phượng Dục Minh lại
hơn nửa đêm chạy đi, sắc mặt hai người đều không thích hợp.