Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Tốt Nhỏ Ra Tay 3


trước sau

Thân thể không khỏi hung hăng run lên, mội trận lạnh lẽo thấu xương đánh úp tới tứ chi bách hài. Quý Du Nhiên hiểu Hoàng hậu nương nương rõ ràng đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, thông qua tình trạng thảm hại của Thái tử kích thích nàng nhớ lại, sau đó sẽ dựa vào lời nói nghiêm khắc tức giận mắng, muốn để cho nàng lộ dấu vết. Càng lúc này, nàng càng phải đè ép. Vội vàng hít sâu một hơi, Quý Du Nhiên gật đầu theo: “Mẫu hậu nói rất có lý. Thái tử là Thái tử của Đại Lương chúng ta, toàn thân nơi nào không quý giá? Con sói này lại dám xuống tay với Thái tử, thật sự chán sống! Nhi thần nghĩ, chờ sau khi Thái tử khỏe mạnh, không bằng tổ chức một cuộc săn bắn, một lưới bắt hết sói ở đây, cũng tránh cho về sau bọn chúng lại ra hại người!”

Câu trả lời này hoàn toàn ngoài dự đoán của Hoàng hậu nương nương, nên sửng sốt hồi lâu, bà mới cắn răng nghiến lợi nói: “Đây là nhất định! Chỉ có điều, bổn cung phải tìm con sói đả thương Thái tử, róc xương lóc thịt nó!”

Haizzz, dù sao chính là bà muốn một hớp cắn chết nàng không buông? Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của bà ta, Quý Du Nhiên cũng cười lạnh trong lòng. Hoàng hậu nương nương, coi như trong lòng bà vẫn nhận định Thái tử bị ta làm thành như vậy, nhưng vu khống, bà có thể làm gì được ta? Nên vẫn làm ra vẻ ngu ngốc tiếp tục nói về sói hoang với bà ta: “Nhưng mà, không phải sói hoang đều có dáng vẻ giống nhau sao? Chính là muốn phân biệt, vậy cũng chỉ có một mình Thái tử mới phân biệt được đúng không? Mẫu hậu sao có thể kết luận con sói nào đả thương Thái tử?”

Nhìn dáng vẻ vô tội của nàng ta, lửa giận cuồn cuộn trong lòng Hoàng hậu nương nương, thật hận không thể nhào tới một phát xé nát nàng ta: Quý Du Nhiên ngươi được đấy, bản lãnh đánh thái cực sao mà lợi hai như vậy, khiến cho nàng không lời gì có thể nói.

“Hu hu hu...” Thái tử phi ở bên cạnh che mặt khóc thút thít, nghẹn ngào nhỏ giọng nói, “Kính xin mẫu hậu nhất định phải chủ trì công đạo vì Thái tử!”

Nghe các nàng ngươi tới ta đi nói chi mà nhiều, Phượng Dục Minh tỏ vẻ mờ mịt: “Sói cái gì, kêu phụ hoàng phái người tới bắt đánh chết không được sao? Mẫu hậu ngài là nữ quyến, chuyện lỗ mãng như vậy vẫn nên giao cho người dưới đi làm thôi!”

Phụt!

Nghe nói như thế, Quý Du Nhiên thiếu chút nữa bật cười.

Vương gia, lời này của chàng nói thật hay! Vừa lúc giúp đỡ ta, lại trong lúc vô hình lộ rõ vẻ lỗ mãng ác độc của hai người bọn họ. Xem một chút, sắc mặt của Hoàng hậu cũng trở nên thật khó nhìn!

Vẻ mặt thay đối mấy cái, Hoàng hậu cúi đầu che kín vẻ căm phẫn trong mắt, tiếp tục lau mồ hôi lạnh cho Thái tử. Nói nhiều như thế nhưng vẫn không thấy sắc mặt Quý Du Nhiên có bao nhiêu thay đổi, vẫn cùng Phượng Dục Minh phu xướng phụ tùy giả ngây giả dại, Thái tử phi cung gấp. Vội vàng dời khăn nhìn Hoàng hậu mấy lần, Hoàng hậu ho nhẹ hai tiếng, lúc này Thái tử trên giường chợt giật giật, một tay vung loạn trên không hai cái, nhỏ giọng kêu: “Yên Nhiên! Yên Nhiên!”

“Hu...” Nước mắt của Thái tử phi lập tức như suối trào, “Mẫu hậu! Đã đến lúc này, Thái tử còn nghĩ đến tiểu hồ ly tinh đó!”

“Không phải bổn cung đã trừ nàng ta đi rồi sao? Ngươi yên tâm, loại hàng dụ dỗ này, bổn cung vĩnh viễn sẽ không để cho các nàng tới gần Thái tử nửa bước.” Hoàng hậu lạnh lùng đáp lại, trong giọng nói lạnh lẽo mang theo mấy phần khuyên giải.

Thái tử phi vẫn khóc không ngừng.

Nghe nhiều lời chỉ cây dâu mắng cây hòe, Quý Du Nhiên cảm thấy đầu óc của nàng mệt quá. Nàng không nói rõ được, cuộc sống đang yên lành, sao các nàng phải khiến cho nó trôi qua khổ cực như vậy? Vẫn ở chung một chỗ với chàng ngốc nhà nàng thì tốt hơn, trong lòng nghĩ cái gì thì nói thẳng cái đó, không cần phí tâm đi suy đoán xem trong lời nói của đối phương có hàm nghĩa gì. Suy nghĩ một chút, nàng quyết định chủ động chào từ biệt: “Mẫu hậu, nếu thân thể Thái tử không tốt, nhi thần cũng không quấy rầy lâu ở đây. Ngài và Thái tử phi chăm sóc Thái tử, nhi thần đợi thân thể Thái tử tốt lên lại đến thăm.”

“Đi đi!” Hoàng hậu nương nương liền nói, vốn không có tâm tình giữ lại.

Quý Du Nhiên cũng ước gì sớm rời đi mảnh đất thị phi này một chút, nên vội vàng lôi kéo Phượng Dục Minh hành lễ, hai người nhanh chóng xuyên qua đám người chạy ra ngoài.

Bên ngoài vẫn mưa rất lớn như cũ, rào rào rơi đến người mở mắt không ra, trên đất cũng có một tầng nước thật mỏng.

Người trong phủ Thái tử bận rộn chuyện của Thái tử, chỉ phái một tiểu thái giám dẫn đường cho bọn họ. Phượng Dục Minh vững vàng nắm tay Quý Du Nhiên, hai người đi từ từ trong mưa, cũng thoải mái nhàn nhã, có một phen tình thú khác.

Chẳng qua là, khi sắp đến cổng trong, thình lình có một tiếng kêu trầm trầm truyền đến –

“Đợi một chút, Dật Vương phi xin dừng bước!”

Tiếng kêu uyển chuyển vang trong tiếng mưa to không ngớt, hòa cùng với tiết tấu tiếng mưa rơi, hết sức thê lương. Quý Du Nhiên hoảng hốt trong lòng, theo tiếng nhìn lại, đã thấy một cây dù giấy dầu dần dần bay tới từ bên phải.

Đi tới gần, Quý Du Nhiên nhìn thấy dưới cây dù là hai nữ tử trẻ tuổi, đứng bên trái che dù rõ ràng là một nha hoàn thanh tú, nữ tử bên phải khoác một chiếc áo choàng màu xanh ngọc, đầu tóc đen bới lên đơn giản, không mang bất kỳ đồ trang sức gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay tràn đầy vẻ buồn rầu, dáng vẻ tha thướt ở trong mưa to lộ ra vẻ mảnh khảnh, cả người thoạt nhìn yếu đuối.

Ánh mắt mới đảo qua đến mặt nàng ta, lòng Quý Du Nhiên bất chợt trầm xuống: Nàng nghĩ, nàng biết nữ
nhân này là ai.

Lại thấy hai chủ tớ này chậm rãi đi tới, mềm nhũn hành lễ nói: “Thiếp thân Yên Nhiên, ra mắt Dật Vương gia, Dật Vương phi.”

Quả nhiên là nàng ta! Quý Du Nhiên âm thầm nắm quyền. Không thể không nói, nữ nhân này, dáng dấp của nàng ta thật sự có vài phần tương tự nàng! Nhất là cặp chân mày thon dài như lá liễu, cằm hơi nhọn, cùng với nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt, còn có dáng vẻ đi lả lướt... Thật sự khiến cho nàng có ảo giác như soi gương.

Chỉ có điều... Nàng ta xuất hiện từ đâu? Nàng nhớ rõ ràng đời trước nàng chưa từng nghe nói tới sự tồn tại của nàng ta!

Nàng vẫn nhìn chằm chằm vào nàng ta, nữ tử này cũng phát hiện ra tầm mắt của nàng. Nên ngẩng đầu liếc mắt nhìn lại nàng, lập tức thua kém không chịu nổi thẹn thùng rũ hàng mi xuống, u oán trên mặt cũng trở nên sâu hơn.

Chỉ có điều, nhìn lại mấy lần, nàng lập tức phát hiện có điểm khác biệt: Trên người nàng không có nhu nhược như nữ tử này. Mà nhu nhược, chính là thứ nàng chán ghét nhất từ nhỏ. Cho nên ấn tượng đầu tiên với nữ nhân này cũng chẳng ra sao cả, Quý Du Nhiên lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Gọi ta làm gì?”

“Thiếp thân là thị thiếp của Thái tử điện hạ, tên là Yên Nhiên.” Nữ nhân vội nói, giọng nói mềm mỏng, mang theo chút hèn mọn.

“À.” Quý Du Nhiên vuốt cằm, thái độ ôn hòa.

Nữ nhân này phát hiện ra, nên cẩn thận nói tiếp: “Nhìn Vương phi ngài cùng Vương gia đi từ đông sương ra, vậy đã gặp được Điện hạ rồi? Ngài ấy bây giờ như thế nào? Tốt hơn chút nào không?”

“Muốn biết tình huống của Thái tử, ngươi tự mình đi tới xem một chút không được sao?”

“Hoàng hậu không cho thiếp thân đến gần đông sương nửa bước.” Giọng nói sâu kín lập tức truyền đến, nữ nhân móc khăn ra chấm một cái lên khóe mắt, thân thể mảnh mai nhẹ nhàng trong mưa gió: “Từ lần trước sau khi Thái tử được mang ra khỏi dưới vách núi, thiếp thân chưa từng được gặp ngài một lần. Mấy lần thiếp thân định đi thăm, cũng đều bị ngăn cản trở lại. Chỉ vì Hoàng hậu nương nương nói thiếp thân không phải thứ lên được mặt bàn, Thái tử phi cũng rất chán ghét thiếp thân, cho nên, cho nên...”

Về phần vì sao? Nói hai chữ lại nghẹn ngào tiếp.

Một câu nói còn chưa dứt lời, một chuỗi nước mắt trong suốt đã rơi ra, không biết chuyện còn tưởng rằng nàng đang bắt nạt nàng ta đó! Trong lòng Quý Du Nhiên đang không nhịn được, Phượng Dục Minh đã nắm chặt tay nàng: “Ái phi, chúng ta đi thôi! Chuyện trong phủ bọn họ, liên quan gì đến chúng ta?”

Đúng vậy!

Quý Du Nhiên liên tục không ngừng thuận nước đẩy thuyền định đi cùng hắn.

Ai ngờ nữ nhân kia đột nhiên phịch một tiếng quỳ gối trong mưa, ôm lấy bắp chân nàng kêu to: “Dật Vương phi, ngài có thể thì thương xót cho thiếp thân đi! Nếu không thể, ngài xem thiếp thân vì ngài chịu nhiều khổ cực như vậy, dầu gì giúp đỡ thiếp thân một tiếng đi!”

“Ngươi có ý tứ gì?” Đáy lòng lập tức treo thật cao, Quý Du Nhiên dùng sức muốn đẩy nàng ta sang một bên.

Ai ngờ nữ nhân này ôm nàng chặt cứng. “Vương phi ngài và Thái tử điện hạ tri kỷ nhiều năm, chẳng lẽ ngài còn không hiểu tình ý của Thái tử với ngài? Thái tử lưu thiếp thân ở bên người, cũng bởi vì gương mặt này của thiếp thân! Ngài có biết không, mỗi lần ở cùng với thiếp thân, Thái tử đều nhìn chằm chằm vào thiếp thân, bao nhiêu lần Thái tử thỏa sức kêu khuê danh của ngài. Sau khi ngủ, Thái tử càng thêm hết lần này đến lần khác kêu tên ngài. Thái tử phi vì vậy mà hận thiếp thân, nhiều lần mắng thiếp thân đánh thiếp thân, thiếp thân đều không nói một câu cho Thái tử. Nhưng ngài cũng biết rõ ràng, những đau khổ này của thiếp thân đều do ngài!”

Nữ nhân này, càng nói càng quá đáng. Trong lòng không khỏi tức giận một trận, Quý Du Nhiên khẽ cắn răng –

“Ngươi câm miệng cho ta!”

Quát to một tiếng, nàng và Phượng Dục Minh đều không hẹn mà cùng ra chân, đạp nàng ta bay ra ngoài thật xa, văng lên một đống bọt nước thật lớn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện