Vội vàng nhẹ giọng khuyên lơn nàng ấy thông suốt, nói hơn nói thiệt để cho nàng ấy dừng nước mắt lại, Quý Du Nhiên mới cùng Phượng Dục Minh đồng thời trở về Vương hủ.
“Phù!”
Vừa vào cửa, nàng đã thở phào một hơi té nhào lên giường.
Phượng Dục Minh cũng đi theo phù một cái bổ nhào xuống.
Quý Du Nhiên buồn cười không thôi, “Chàng đang làm cái gì vậy?”
“Ái phi, bổn Vương mệt quá mà!” Phượng Dục Minh ngã lăn bên người nàng cọ cọ, cằm chôn trong chăn giọng buồn buồn nói.
Quý Du Nhiên tò mò, “Hôm nay chàng lại không làm gì cả, chỗ nào mệt đến chàng?”
“Dù sao chính là mệt mỏi chứ gì nữa!” Phượng Dục Minh nói, miệng dùng sức nhếch lên, “Nàng cũng không phải không thấy, nhóm người trong phủ đại Hoàng huynh u ám, Thái tử Hoàng đệ nhìn bổn Vương giống như kẻ thù giết cha, Thái tử phi lại nhìn nàng giống như kẻ thù giết mẹ, phụ hoàng mẫu hậu cũng là lạ. Còn có đại Hoàng tẩu, tẩu ấy mặc bộ đồ trắng, giống như đốt giấy để tang vậy, còn ý vị khóc khóc khóc, làm cho giống như ai bắt nạt tẩu ấy vậy, phiền chết người! Chỉ cần đứng ở chỗ nào thôi, bổn Vương đã mệt mỏi không chịu nổi.”
Ặc...
Khóe miệng Quý Du Nhiên co quắp: d1en d4nl 3q21y d0n “Người nào chàng nhìn cũng mất hứng, vậy rốt cuộc chàng nhìn ai thấy thuận mắt?”
“Ái phi nàng đó!” Phượng Dục Minh vui tươi hớn hở nói.
Trong lòng Quý Du Nhiên ngẩn ra: “Chỉ có ta sao?”
“Còn có Hoàng tổ mẫu, Bình công công, Lý ma ma, Lục Ý, đại Hắc...” Phượng Dục Minh nghiêm túc giơ ngón tay đếm từng ngón. Đếm tới cuối cùng, lại xoay đầu về phía nàng cười, “Chỉ có điều, bổn Vương nhìn ái phi nàng vừa mắt nhất rồi!”
Người này! Năng lực lý giải của hắn thật sự siêu phàm thoát tục. Quý Du Nhiên dở khóc dở cười, dùng sức nhéo mặt của hắn một phát: “Được rồi, không phải nói mệt mỏi sao? Chàng nghỉ ngơi đi!”
“A.” Phượng Dục Minh liền rõ ràng nhắm mắt lại nằm xuống bên cạnh nàng, chỉ chốc lát sau đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Nghe âm thanh khò khò của hắn, lòng Quý Du Nhiên dần bình tĩnh lại, trong đầu lại không nhịn được nghĩ tới chuyện liên tiếp xảy ra trong Ninh Vương phủ: Ninh Vương phi mang thai, Ninh Vương phủ bị cháy, Ninh Vương gia bị vết bỏng nghiêm trọng, những chuyện này đời trước chưa hề phát sinh. Vậy tại sao đời này lại xảy ra? Hơn nữa còn hoàn thành toàn bộ trong một đêm, không khỏi cũng quá trùng hợp rồi. Chẳng lẽ nói, là bởi vì khoảng thời gian trước trong lúc vô tình nàng thay đổi một điểm, đưa đến nguyên nhân sau này? Vậy sẽ là gì chứ? Nàng không nghĩ ra được.
Theo thời gian trôi qua, nàng càng ngày càng cảm giác mình thật ngốc. Rất nhiều chuyện rõ ràng chỉ cách một tầng cửa sổ, chỉ cần nàng dùng sức chọc một cái là có thể phá. Nhưng mà, nàng lại phát hiện mình tay mềm chân nhũn ra, vốn không thể ra chút sức lực, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn những người đó ở sau cửa sổ muốn làm gì thì làm, mà mình chỉ có thể đứng tại chỗ lo lắng suông. Cảm giác này thật sự đáng chết, tệ hết biết rồi!
Thêm với lúc này thời gian đã trôi qua hơn một tháng, người được phái ra đi tìm hành tung huynh trưởng cũng chậm trễ không có bất kỳ ai quay lại. Có duy nhất một tin tức, chính là nửa tháng trước Bình công công truyền đến, chỉ nói nửa năm trước quê nhà Thải Bình gặp cơn nước lũ, cư dân trôi giạt khắp nơi, mặc dù bây giờ triều đình đã bố trí thỏa đáng, nhưng tất cả cư dân hương trấn đã sớm trộn lẫn một chỗ, cũng không thiếu người di chuyển đến địa phương khác, điều này mang đến khó khăn tương đối lớn cho ông việc tìm người của bọn họ. Mà cho dù nàng lôi kéo tìm lời trong miệng Thải Bình như thế nào, nàng ấy đều hơn một chữ cũng không có, nàng lại một lần nữa thất vọng rồi.
Quên đi, không nghĩ nữa!
Lắc lắc đầu, vứt những suy nghĩ lung tung lộn xộn này qua một bên, Quý Du Nhiên nhắm mắt lại, dứt khoát đi ngủ.
Những ngày kế tiếp, vẫn ăn ăn ngủ ngủ, cách mấy ngày lại đi Ninh Vương phủ thăm Ninh Vương phi một chút.
Đảo mắt đã hai tháng trôi qua, bụng Ninh Vương phi đã nhô ra rõ ràng, Ninh Vương gia cũng được cứu về rồi, nhưng bởi vì thân thể ban đầu suy yếu, vết bỏng lần này lại cực kỳ nghiêm trọng, bây giờ chỉ có thể nằm trên giường, gần như không thể động đậy được gì, tất cả ăn uống vệ sinh đều dựa vào thị nữ sai vặt hầu hạ, chỗ bị thiêu bỏng trên người cũng một mực bó thuốc.
Hoàng hậu lại nói, trong thuốc có ba phần độc, e sợ mùi thuốc nồng nặc ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng Ninh Vương phi, nên kêu Ninh Vương phi cứ ở nam sương yên tâm dưỡng thai, bên Ninh Vương gia ít đi thì tốt hơn. Vì thế, Ninh Vương phi lại chảy không ít nước mắt.
Bây giờ đã là cuối mùa thu, đế đô ở phía bắc, khí trời đã lạnh xuống rồi. Gió thu gào thét, bất cứ lúc nào thổi vào người cũng đau giống như dao cắt, quần áo trên người Quý Du Nhiên cũng đã sớm đổi lấy dày thêm, bây giờ ít ra cửa làm gì, mỗi ngày cũng chỉ đến buổi trưa ra ngoài phơi nắng mặt trời, những thời gian khác đều ở trong phòng thêu hoa cắt vải, bảo là muốn làm một bộ quần áo mới cho Phượng Dục Minh.
Phượng Dục Minh thiếu chút nữa mừng rỡ đến nhảy dựng lên, lập tức mang theo mèo mèo chó chó hầu ở bên cạnh nàng, thiếu chút nữa biến phòng ngủ của bọn họ thành vườn động vật.
Một ngày này, thời gian gần giữa trưa, Quý Du Nhiên thêu hoa cho tới trưa, cánh tay cũng mềm nhũn, đang định đứng dậy nghỉ ngơi đi uống trà, Lý ma ma đi tới nói: “Vương phi, ngoài cửa có người cầu kiến, kêu nô tỳ đưa vật này giao
lại cho ngài.”
Lục Ý nhận lấy đưa cho nàng, Quý Du Nhiên lập tức ngây người – lại là trâm phượng của nàng?Trước mắt lập tức hiện lên một đôi mắt trong suốt sáng ngời, trong đó còn thoáng một vòng dịu dàng, tim của nàng dinendian.lơqid]on thình thịch nhảy lên, lập tức vội vàng nói: “Đây do người nào đưa tới? Người ở đâu? Ở chỗ nào?”
“Dạ đang ở bên ngoài!” Giống như bị phản ứng bất ngờ của nàng làm cho giật mình, Lý ma ma nhỏ giọng nói.
“Mau gọi hắn vào đi!”
“Dạ.”
Khi Lý ma ma đi ra ngoài, sóng lòng Quý Du Nhiên mênh mông, cho dù hít sâu như thế nào cũng không thể khiến mình bình tĩnh lại.
Nàng nắm chặt tay đi tới đi lui trong phòng, vốn không ngồi xuống được.
Phượng Dục Minh thấy thế liền hỏi: “Ái phi, nàng làm sao vậy?”
Quý Du Nhiên chỉ có thể cười cười với hắn: “Không có gì, một lát nữa chàng sẽ biết.”
“A.” Phượng Dục Minh gãi gãi đầu, rất không hài lòng với đáp án này của nàng.
Không lâu lắm, đã thấy một người thanh niên hết sức gầy yếu, dáng người thon dài, dưới sự hướng dẫn của Lý ma ma đi tới cửa.
Nửa năm không gặp, đứa nhỏ này lại cao lên không ít, chắc còn cao hơn nàng nửa cái đầu rồi, trên người mặc bộ quần áo bằng vải thô, ngang hông cột một đoạn dây thừng, nhưng cũng có vẻ vòng eo mềm nhũn, đi đường giống như liễu yếu đón gió, còn có hấp dẫn hơn nữ nhân.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, ngũ quan khéo léo tinh xảo, phối hợp vừa đúng với khuôn mặt trái xoan của hắn, nhưng điểm duy nhất hấp dẫn Quý Du Nhiên chính là ánh mắt phảng phất giống như của huynh trưởng.
Lâu như vậy, ánh mắt của hắn cũng không có bao nhiêu thay đổi, chỉ linh hoạt hơn rất nhiều.
“Thảo dân tiểu Sơn, tham kiến Dật Vương gia, Dật Vương phi.” Mới vừa qua cổng chính, hắn đã vội vàng quỳ xuống đất kêu to, thân thể gầy yếu khẽ run, trong giọng nói cũng không kiềm chế được rung động.
Quý Du Nhiên vội vàng khoát tay: “Đứng lên đi!”
Thiếu niên tiểu Sơn vội vàng tạ ơn đứng dậy, cả người còn gò bó mất tự nhiên.
Quý Du Nhiên thấy thế, biết trong lúc nhất thời hắn không thay đổi được rồi.
Phượng Dục Minh đã tiến lại gần: “Ái phi, hắn là ai vậy?”
Quý Du Nhiên liền cười hỏi: “Vương gia, chàng cảm thấy dáng dấp của hắn có nhìn được không?”
“Ừ, rất dễ nhìn. Chỉ có điều, nhìn tốt nhất vẫn là cặp mắt kia.”
Nói được tốt quá! Quý Du Nhiên diee ndda fnleeq uysd doon tươi cười rạng rỡ: “Ta cũng cảm thấy như vậy!”
Hai người bèn nhìn nhau cười, tình cảm tăng nhiệt độ lần nữa trong lúc vô hình.
Bên kia, mắt thấy hai người bọn họ vừa nói vừa cười, tiểu Sơn lặng lẽ nắm chặt quả đấm, vụng trộm cắn cắn môi, đột nhiên phịch một tiến quỳ xuống đất: “Thảo dân mạo muội tới thăm hỏi, kính xin Dật Vương phi cứu thảo dân một mạng!”
Quý Du Nhiên bị dọa nhảy dựng lên: “Xảy ra chuyện gì?”
Phượng Dục Minh cũng không giải thích được nhìn sang: “Ái phi, hắn làm gì vậy? Không phải bây giờ hắn vô cùng tốt sao?”
Tiểu Sơn dập dầu khấu đầu mấy cái, rồi sau đó mới nói: “Không dối gạt Vương phi ngài, thảo dân lớn lên trong đoàn kịch hát từ nhỏ, nhiều năm chăm chỉ khổ luyện, mấy tháng gần đây cuối cùng được bộc lộ tài năng. Nhưng ai biết, bởi vì khuôn mặt nhìn được này của thảo dân, lại đưa tới vô số phiền toái cho mình. Trong đó có một vị chính là Thiên Ninh trưởng công chúa. Một tháng trước sau khi thảo dân diễn một màn kịch ở trong phủ đệ của công chúa xong, tẩy trang đi lãnh thưởng, ai ngờ tỳ nữ của công chúa lại dẫn thảo dân vào khuê phòng của công chúa, thảo dân bị sợ đến mất hết hồn hết vía, luống cuống tay chân bò đi ra ngoài. Vốn tưởng rằng làm đến thế này là thôi, nhưng ai biết, trong một tháng này, không phải công chúa tự mình đến quán trà đi xem thảo dân ca diễn, thì chính là để cho đoàn kịch hát nhỏ đến trong phủ đệ của công chúa. Tối ngày hôm qua, thảo dân chính tai nghe được quản gia trong phủ công chúa lặng lẽ thương nghị với chủ gánh hát, nói là ba ngày sau muốn đưa thảo dân đến phủ công chúa ngày ngày ca diễn cho công chúa. Đây nói là ca diễn, nhưng mỗi lần ánh mắt Thiên Ninh trưởng công chúa nhìn thảo dân đều giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống thảo dân, nếu như đến lúc đó thảo dân thật sự ở trong phủ công chúa, còn không phải công chúa sẽ lột da thảo dân đang sống sờ sờ sao?”