“Ngươi im miệng!”
Phượng Dục Minh nghe vậy, vừa nói chân định chạy đi đuổi theo, Quý Du Nhiên
lại đưa tay kéo hắn lại, “Vương gia đừng động, để cho nàng ta đi gọi
đi.” Tốt nhất để cho người cả Kinh Thành cũng biết, như vậy mới tốt nhỉ!
“Nhưng mà...”
“Không sao. Kể cả nàng ta đưa chuyện đến trước mặt Hoàng tổ mẫu, chúng ta cũng đứng vững được gót chân, không sợ nàng ta vu cáo.”
“Cũng đúng!” Phượng Dục Minh suy nghĩ một chút, lập tức cười, “Ái phi nàng thật thông minh!”
Được hắn khen thông minh, Quý Du Nhiên ngượng ngùng trong lòng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Vừa như thế, vậy chúng ta cũng thu dọn một chút, đi
theo vào cung đi! Bên Hoàng tổ mẫu chắc chắn cũng cần chúng ta đi nói
một chút.” Lại quay sang nhìn về phía tiểu Sơn mặt như trút được gánh
nặng, “Đệ cũng đi cùng chúng ta vào cung chứ, có gan này hay không?”
“Có.” Tiểu Sơn lập tức gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn đầy vẻ trịnh trọng.
Tốt! Đây chính là đệ đệ mà nàng muốn! Trong lòng Quý Du Nhiên khen lớn một
tiếng, mọi người liền trở về phòng mình thay quần áo chải rồi, rồi thản
nhiên ngồi lên xe ngựa đi đến bên chỗ Thái hậu.
Không cần phải
nhiều lời, Thiên Ninh trưởng công chúa đã sớm đến rồi, đang che mặt ôm
bụng nằm gối đầu lên đầu gối Thái hậu khóc lớn tiếng tố cáo. Nhìn thấy
bọn họ đi vào, nàng ta lập tức giống như nhìn thấy quỷ
nhảy dựng lên kêu to: “Chính là bọn họ! Mẫu hậu, hai người bọn họ hại
nhi thần thật thê thảm mà!”
Quý Du Nhiên làm như không thấy, cùng Phượng Dục Minh đồng thời hành lễ, rồi đẩy tiểu Sơn tới đằng trước:
“Hoàng tổ mẫu, đây là đệ đệ nhi thần mới thu nuôi, tên là tiểu Sơn,
người xem dáng dấp khiến người ta vui mừng không?”
Tiểu Sơn vội vàng quỳ xuống đất nói: “Thảo dân tiểu Sơn, bái kiến Thái hậu nương nương.”
Thái hậu nương nương khẽ nhíu mày: “Dật Vương phi, ai gia vừa mới phái người ra ngoài tìm con đấy, không ngờ các con lại trước một bước đã tới.”
“Không biết Thái hậu tìm nhi thần có chuyện gì?” Quý Du Nhiên cười hỏi, mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Thái hậu nương nương sầm mặt: “Hai phu thê các con bất kính với tiểu cô cô, còn cần ai gia nói sao?”
Quý Du Nhiên nghe vậy cười nhạt, “Hoàng tổ mẫu ngài mới nghe lời của một
bên cô cô, đã muốn trị tội nhi thần sao? Trong lòng lão nhân gia ngài
hiểu rõ nhất, sao không để cho nhi thần nói chi tiết mọi chuyện, ngài
nghe xong rồi nhận định tiếp?”
Thiên Ninh trưởng công chúa nghe, lập tức cất cao giọng khóc lớn lên.
Trong mắt Thái hậu nương nương lóe lên vẻ không vui, vẫn còn bình tĩnh nói:
“Cho dù như thế nào, hai con thân là tiểu bối, thế nhưng lại động thủ
với trưởng bối, cũng đánh con bé ra thành như vậy, điều này cũng đúng là đại nghịch bất đạo. Đây cũng là lỗi của hai con!”
“Nếu như Hoàng tổ mẫu muốn nói như vậy --”
“Ái phi nàng không sai!” Quý Du Nhiên đang định nói tiếp, không ngờ Phượng
Dục Minh đưa tay kéo nàng ra phía sau, ngửa đầu kêu to ra tiếng.
Quý Du Nhiên và Thái hậu đều sửng sốt.
Chân mày Thái hậu nhíu chặt hơn: “Dật Vương, ý tứ của con là gì?”
“Ái phi nàng chính là không sai, Hoàng tổ mẫu ngài sao lại nói nàng như
vậy?” Trừng cặp mặt đến tròn trịa, Phượng Dục Minh tỏ vẻ tức giận, nhìn
thấy mà khiến Thái hậu như rơi vào trong sương mù, “Ai gia nói nàng như
thế nào?”
“Ngài nói nàng đại nghịch bất đạo, nói nàng có tội!” Phượng Dục Minh kêu to.
“Chẳng lẽ ai gia nói không đúng sao?”
“KHÔNG, ĐÚNG!”
Khóe miệng Thái hậu nương nương co rút, Phượng Dục Minh lập tức nói tiếp:
“Vốn chính là cô cô chạy đến trong phủ của nhi thần la lối om sòm, còn
mắng ái phi, nhi thần nhìn không được nên mới ra tay với cô cô. Rõ ràng
là lỗi của cô cô, tại sao ngài lại muốn đẩy trách nhiệm lên trên đầu ái
phi?”
“Ai gia chưa nói định cho Dật Vương phi gánh chịu tất cả trách nhiệm mà!” Thái hậu nương nương khẽ nói.
“Đó chính là nói nàng còn phải gánh chịu trách nhiệm?” Phượng Dục Minh bắt được chỗ sơ hở.
Thái hậu nương nương gật đầu, “Đó là đương nhiên, nàng động thủ đánh Thiên Ninh. Đây cũng là --”
“Ái phi nàng không sai! Nàng không phải gánh chịu bất kỳ trách nhiệm nào!”
Phượng Dục Minh lại làm như không thấy, tiếp tục che chở Quý Du Nhiên,
kêu to, “Nhi thần nói đúng lời nói thật! Nếu không phải cô cô nàng ta
chạy đến trong phủ của nhi thần, còn mắng to ái phi, ái phi sao lại đánh cô cô chứ? Nhi thần tại sao lại động thủ với cô cô? Tất cả rõ ràng là do cô cô tự tìm!”
“Nhi thần không phải bởi vì cô cô mắng nhi thần nên mới động thủ với cô cô.” Quý Du Nhiên đột nhiên yếu ớt chen vào một câu, “Là cô cô nàng ta luôn
miệng nói Vương gia là một kẻ ngốc, cái gì cũng không hiểu, nhi thần tức không chịu nổi, mới có thể vung tay với cô cô.”
Thái hậu nương nương hơi khựng lại, “Thiên Nhi, con...”
Thiên Ninh trưởng công chúa vội vàng kêu lên: “Mẫu hậu, nhi thần cũng chỉ tức giận, mới có thể thuận miệng nói, nhi thần vô tâm mà!”
“Cho dù
cô cô vô tâm hay có tâm, nhưng ở trong lòng ta, ngoại trừ ta và Hoang tổ mẫu ra, ai cũng không được mắng Vương gia một câu ngu. Ta và Hoàng tổ
mẫu tất nhiên trong lòng có Vương gia, cách gọi “Kẻ ngốc” này là tên gọi thân mật, tuyệt đối không có nghĩa xấu. Nhưng nếu đổi thành người
khác...” Quý Du Nhiên cười khẽ, “Ta thật không tin, trong lòng các ngươi không có nửa điểm khinh bỉ Vương gia.”
Nghe thấy lời ấy, trong lòng Thái hậu khẽ ngẩn ra, sắc mặt dần dần nghiêm túc, “Thiên Ninh, chuyện này đúng là con không đúng.”
“Mẫu hậu!” Thiên Ninh trưởng công chúa ngước khuôn mặt tràn đầy dấu tay lên
khóc lớn, “Nhi thần thật sự vô tâm mà! Hơn nữa, từ nhỏ nhi thần được
nuôi dưỡng bên người ngài, ban đầu khi Dật Vương đi theo ngài, nhi thần
chơi đùa cùng hắn bao nhiêu lần, hắn nhìn trúng cái gì của nhi thần, cho tới bây giờ nhi thần đều không chút do dự đưa tất cả cho hắn. Lòng nhi
thần đối với hắn giống như ngài đối với hắn, nhi thần thương hắn như
vậy, khinh bỉ hắn như thế nào chứ?”
“Ngươi nói láo!” Phượng Dục
Minh đột nhiên la lớn, “Từ nhỏ ngươi đã không ít lần len lén đánh bổn
Vương. Mỗi lần nói là chơi đùa với bổn Vương, nhưng đều dắt bổn Vương
qua một bên rồi vừa đánh vừa mắng bổn Vương, nói bổn Vương đoạt mất yêu
thích của Hoàng tổ mẫu, Hoàng tổ mẫu bởi vì bổn Vương mới càng ngày càng không thích ngươi. Mỗi lần ngươi cho bổn Vương đồ, quay đầu đi đều làm
hư nó, cũng không để cho đồ hoàn hảo không chút tổn hại vào trong tay
bổn Vương được quá một ngày. Mỗi lần bắt nạt bổn Vương xong, ngươi còn
uy hiếp bổn Vương không được nói sự việc ra ngoài, nếu không sẽ tiếp tục đánh bổn Vương!” Nói xong, hai mắt hắn đỏ lên, “Ái phi, bổn Vương nhớ
tới, nàng ta trước kia đã mắng bổn Vương thật nhiều
lần rồi!”
“Vương gia...” Quý Du Nhiên đau xót trong lòng, vội vàng cầm tay hắn.
Thái hậu nương nương vừa nghe như thế, lúc này trên mặt u ám: “Thiên Ninh,
ngươi thật to gan! Lại dám bắt nạt Dật Vương sau lưng bổn cung?”
Phịch!
Hai chân Thiên Ninh trưởng công chúa mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống: “Mẫu
hậu, nhi thần biết sai rồi! Chỉ có điều, đó cũng là chuyện đã qua, khi
đó nhi thần tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Nhưng bây giờ nhi thần đã
trưởng thành, nhi thần hiểu rõ sai rồi. Những năm này, không phải nhi
thần cũng không bắt nạt hắn nữa sao?”
“Đó là bởi vì những năm này cô cô vội vàng tìm kiếm tiểu nam nhân khắp nơi, vốn không có thời gian
để ý đến chúng ta mới đúng chứ?” Quý Du Nhiên lại khẽ khàng chen vào một câu.
Mặt Thiên Ninh trưởng công chúa lập tức biến sắc, “Nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi tạm thời ngậm miệng!”
“Càn rỡ!”
Thái hậu nương nương đột nhiên quát to một tiếng, thân thể bà kịch liệt run
lên, vội vàng ngẩng đầu, đã thấy ánh mắt Thái hậu âm trầm, dáng vẻ mưa
gió sắp đến, “Thiên Ninh, những năm này, ai gia vẫn thương yêu ngươi,
chính là ngươi làm chuyện sai lầm ai gia cũng hết sức che giấu vì ngươi. Nhưng mà, bây giờ ai gia suy nghĩ lại, cho rằng ai gia làm sai rồi! Là
ai gia nuông chiều hư ngươi.”
“Mẫu hậu!” Nghe được giọng nói die
ennd kdan/le eequhyd onnn ai oán của bà, Thiên Ninh trưởng công chúa sợ
hết hồn hết vía, vội vàng ngẩng đầu lên khẽ gọi.
Khóe miệng Quý
Du Nhiên kéo ra, mắt thấy thời cơ không sai lắm, vội vàng kéo tiểu Sơn
lên: “Hoàng tổ mẫu, về nguyên nhân nhi thần và Vương gia náo loạn lên
với cô cô, không cần nhi thần nhiều lời nữa, trong lòng ngài đã sớm
hiểu. Bây giờ, nhi thần mang đứa nhỏ này tới, chính là nói rõ ràng sự
tình ra ở trước mặt ngài: Bây giờ, nhi thần đã nhận hắn làm đệ đệ, Vương gia cũng hết sức yêu thích hắn, đồng ý giữ hắn nuôi ở trong phủ. Mặc kệ Thiên Ninh cô cô làm ầm ĩ như thế nào, nhi thần cũng không giao hắn
ra.” Ngừng một chút, nàng để tiểu Sơn ngẩng đầu lên, “Mẫu hậu, ngài xem
đứa bé này, hắn còn nhỏ như thế, dáng dấp tốt như vậy, ngài chịu ném đứa bé xinh đẹp như vậy vào trong miệng hùm Thiên Ninh cô cô sao?”
Ánh mắt Thái hậu nương nương cứ tự nhiên rơi lên người tiểu Sơn như vậy, trên mặt hiện lên vẻ không đành lòng.
Thiên Ninh trưởng công chúa cũng vội vàng nắm chặt cơ hội kêu to: “Mẫu hậu,
ngài nghe được rồi đấy! Nha dầu này chính là cướp người của nhi thần! Nó nói nó thích hắn, nó rõ ràng chính là muốn nuôi tiểu tướng công ở bên
cạnh mình! Quan hệ của nó và đứa nhỏ này tuyệt đối không đơn giản, xin
mẫu hậu minh xét!”
“Ngươi lại mắng ái phi!” mà Phượng Dục Minh vừa nghe, nhất thời trong cơn giận dữ, tiến lên giơ chân lên.
“A a a, mẫu hậu cứu mạng!” Thiên Ninh trưởng công chúa đã sớm có bóng ma
trong lòng, khi hắn áp sát tới thì toàn thân phát run, liên tục không
ngừng thét lên trốn sau lưng Thái hậu.
“Dật Vương, không thể!” Thái hậu tranh thủ ngăn Phượng Dục Minh lại, “Con lui về phía sau đi.”
“Nhưng nàng ta lại mắng ái phi!” Phượng Dục Minh trợn to mắt thở phì phò nói.
Thái hậu nương nương nâng trán: “Ai gia nghe được. Con yên tâm, chuyện này ai gia sẽ cho con một công đạo.”
Lúc này Phượng Dục Minh mới thoáng bớt giận lui về phía sau. Thiên Ninh
trưởng công chúa vẫn núp phía sau lưng bà không chịu ra ngoài, Thái hậu
nương nương hít sâu một hơi, nhìn lướt qua tiểu Sơn, lại chuyển sang Quý Du Nhiên, “Dật Vương phi, con thật sự tính toán chứa chấp đứa bé này
làm đệ đệ?”
“Bẩm Thái hậu, chính là vậy.” Quý Du Nhiên vội nói,
“Không dối gạt Hoàng tổ mẫu ngài, kể từ hơn nửa năm trước sau khi gặp
mặt hắn một lần ở Ninh Vương phủ, nhi thần đã nhớ hắn, bởi vì ánh mắt
của hắn cực kỳ giống ca ca của nhi thần! Mỗi lần nhìn thấy hắn, nhi thần lại giống như gặp được huynh trưởng đã thất lạc nhiều năm, trong lòng
không nhịn được muốn thân cận với hắn. Huống chi bây giờ hắn gặp nạn,
Vương gia lại đồng ý, nhi thần làm chuyện đương nhiên giữ hắn lại nuôi
dưỡng bên người.”
“Hừ, nói thật đường hoàng, thật ra thì không giống nhau...”
“Hả?” Nghe được tiếng lầm bầm lầu bầu bất mãn sau lưng của Thiên Ninh trưởng
công chúa, Thái hậu nương nương hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại lướt mắt nhìn, Thiên Ninh trưởng công chúa vội vàng ngậm miệng lại.
Thái hậu nương nương lại thở dài: “Thì ra là như vậy. Ai gia hiểu.”
Quý Du Nhiên liền cúi đầu: “Đa tạ Hoàng tổ mẫu tha thứ.”
“Nhưng mà, cho dù như thế nào, con và cô cô của con cướp người, còn khiến
chuyện đến tình huống này, đúng là không thể làm. Chuyện này, một nửa
nguyên nhân phải quy kết lên người con.” Thở dài một hơi, Thái hậu nương nương nhỏ giọng nói ra một câu như vậy, lập tức nghe thấy Phượng Dục
Minh lại nổi điên kêu to –
“Ái phi nàng không sai!”