Ba ngày sau, Thải Bình không phụ kỳ vọng giao cho nàng một xấp báo cáo thật dày.
Quý Du Nhiên nhìn kỹ, nhất thời trên mặt cười như hoa nở.
Phượng Dục Minh vừa thấy, liền cũng cười đến không tim không phổi theo, ngoài
miệng vẫn còn ngây ngốc hỏi: “Ái phi, nàng cười cái gì vậy?”
“Vương gia, ta thật sự có thêm một đệ đệ, còn có hai muội muội!” Một tay chống má, ngón tay như ngọc của Quý Du Nhiên nhẹ nhàng đập lên xấp báo cáo
đó, đáy mắt có tia lạnh khẽ quét qua.
“Wow, thật tốt!” Phượng Dục Minh vội vàng vỗ tay, “Có người chơi với nàng rồi!” Nhưng ngay sau đó
lại phồng mặt lên, “Nhưng không cho phép nàng chỉ lo chơi với bọn họ!”
Người này...
Hai ngày nay nàng cuối cùng thu xếp xong cho tiểu Sơn, tiểu Sơn cũng rất
thức thời ở trong phòng mình luyện chữ đọc sách, trừ giờ cơm mới ra
ngoài lắc lư một lần trước mặt bọn họ, cho nên thời gian trống của nàng
đều dành cho hắn. Phượng Dục Minh mới nếm được một chút ngon ngọt, đang
mừng rỡ quên hết tất cả rồi, lập ứtc nghe thấy nàng nói như vậy, phản
ứng này... Cũng rất dễ thương. Ít nhất hắn cũng không một mực khẳng định nàng chỉ có thể đi theo bên cạnh hắn.
Nên cười gật đầu: “Yên tâm đi! Bọn họ chỉ thỉnh thoảng vui đùa một chút mà thôi, bây giờ ta chủ
yếu muốn làm chính là ở bên cạnh chàng!”
“Ừm!” Như vậy là tốt
rồi, ánh mắt Phượng Dục Minh híp lại, móng vuốt lại sớm không yên phận
theo bàn trà đi qua, lặng lẽ đặt lên mu bàn tay nàng, sau đó từ từ siết
chặt, cầm tay của nàng.
Nhìn khuôn mặt như gian kế thực hiện được của hắn!
Từ đầu tới cuối đều thu những gì hắn làm vào trong mắt, Quý Du Nhiên buồn
cười trong lòng, nên mặc kệ lòng ngón tay hắn tinh tế vuốt ve trên mu
bàn tay nàng, tiép tục có vẻ mặt phớt tỉnh thương
lượng với hắn, “Vương gia, chàng nói cuối cùng ta coi như biết sự tồn
tại của ba đệ muội mình, ta có cần đi làm quen với bọn họ không?”
“Tại sao không cần?” Phượng Dục Minh vội nói, “Hoàng tổ mẫu nói rồi, huynh
đệ tỷ muội nhiều, đó là chuyện tốt. Bây giờ có người có thể chơi cùng
với nàng rồi, thật tốt mà!”
“Đúng vậy! Lại có người có thể chơi
với ta rồi!” Đáy mắt Quý Du Nhiên phiêu đãng một nụ cười lạnh, một chủ ý nhanh chóng hình thành trong đáy lòng, “Như vậy, Vương gia chàng nói
khi nào chúng ta đi nhìn bọn họ thì tương đối tốt đây?”
“Càng nhanh càng tốt!”
Ừ, nói rất đúng. Càng nhanh càng tốt!
Hai người đang nói chuyện câu có câu không, ngoài cửa có người đến báo: “Trương phu nhân của Hộ bộ Thị lang có thiệp đưa đến.”
“Trình lên.” Quý Du Nhiên vội nói.
Mở tấm thiệp hình hoa mai ra, quét mắt nhìn mấy chữ lưa thưa trên đó, ý
cười trong đáy mắt Quý Du Nhiên sâu hơn. Phượng Dục Minh vội hỏi, “Ái
phi, đây là cái gì?”
“Di nương nhà biểu muội đính hôn rồi, muốn mời chúng ta đi qua uống rượu đính hôn!” Quý Du Nhiên cười nói.
“Biểu muội bên kia?” Phượng Dục Minh nghiêm mặt, “Bổn Vương không muốn đi! Bọn họ đều không phải là người tốt!”
Nàng biết bọn họ đều không phải là người tốt. Chỉ có điều, nàng cũng không
tính là người tốt lành gì? Quý Du Nhiên suy nghĩ trong lòng. Hơn nữa, cơ hội tốt đẹp như thế, sao nàng có thể bỏ qua? Nên liếc mắt nhìn Phượng
Dục Minh, “Vương gia, nếu chàng không muốn đi, vậy ta chỉ có thể đi một
mình rồi.” Chớp mắt mấy cái, “Chàng yên tâm để cho một mình ta đi qua
sao?”
Phượng Dục Minh sửng sốt, “Thật sự phải qua?”
Quý Du Nhiên gật đầu, “Nhất định phải tới.”
“Vậy cũng được!” Mặt suy sụp, mặc dù mặt còn tràn đầy không tình nguyện,
Phượng Dục Minh vẫn gắng gượng gật đầu, “Nàng đã đi, vậy bổn Vương đi
cùng nàng là được.”
Nàng cũng biết, chàng ngốc này cuối cùng vẫn sẽ nghe lời nàng nói.
Trong lòng ấm áp, Quý Du Nhiên lật tay vỗ vỗ lưng hắn: “Yên tâm, chúng ta đi
ngồi một chút, uống ly trà thôi. Chúng ta không nói lời nào với những
người đáng ghét kia là được.”
“Ừ.” Phượng Dục Minh buồn rầu gật đầu.
--- ------Ta là đường ranh giới Du Nhiên đi nhận thân---- -----
Một khi đã nắm bắt được toàn bộ tin tức Quý Thúc nuôi nhi nữ bên ngoài, Quý Du Nhiên vội vàng căn dặn người chuẩn bị tốt tất cả, chọn một ngày
hoàng đạo gần đây, rồi kéo theo một xe ngựa lễ vật ngồi xe ngựa cùng
Phượng Dục Minh một lần nữa trở lại ngõ Liễu Diệp.
Men theo địa
chỉ Thải Bình cho, bọn họ đi tới một cửa viện nhỏ gạch đen ngói xám,
thoạt nhìn hết sức bình thường. Lục Ý tiến lên gõ cửa, rất nhanh có hai
tiểu cô nương tới mở cửa rồi, có lẽ thấy bọn họ mặc đồ hoa phục áo gấm,
người lập tức ngẩn ra đó: “Các ngươi tìm ai?”
“Chính là tìm mấy người đấy!” Quý Du Nhiên cười nói, “Muội là Du Lan, muội là Du Cúc đúng không?”
Hai tiểu cô nương sững sờ: “Làm sao ngươi biết tên chúng ta?”
“Bởi vì ta là tỷ tỷ của các muội!” Quý Du Nhiên cười cười, xoa hai cái đầu nhỏ kia.
Dung mạo hai nha đầu này nói tầm thường cũng không tầm thường, đứa lớn mặt
trái xoan, da trắng, một đôi mắt hoa đào hẹp dài, giống Thái tử phi muội muội của nàng đến mấy phần. Mặt mày đứa nhỏ càng giống nàng hơn, thêm
với tuổi còn nhỏ, khi nàng ta ngửa đầu nhìn nàng, ánh mắt vẫn còn rất u
mê, làm tăng thêm cho nàng ta vài phần trẻ thơ thú vị, khiến cho người
ta liếc mắt nhìn đã không nhịn được mà thích.
“A, vậy tỷ là Thái tử phi?” Nghe vậy, ánh mắt Du Lan người lớn hơn sáng lên, vội vàng lớn tiếng nói.
Quý Du Nhiên cười khẽ lắc đầu: “Thái tử phi là một tỷ tỷ khác của các muội, nàng ta còn không biết sự tồn tại của các muội đâu! Ta là đại tỷ, ta
tên Quý Du Nhiên, bây giờ ta là Dật Vương phi.” Lại chỉ chỉ Phượng Dục
Minh bên cạnh, “Đây là tỷ phu của các muội.”
Nghe nói như thế, hai tiểu cô nương cũng đều ngây ngẩn cả người.
“Nhưng mà, mẫu thân nói, chúng ta chỉ có một tỷ tỷ là Thái tử phi!” Răng sữa
trắng tinh cắn đầu ngón tay béo mập, tiểu muội Du Cúc tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ mà nói.
May mà đã sớm chuẩn bị tâm tư, nếu không Quý Du
Nhiên khẳng định nàng sẽ bị lời của các nàng ta tức chết! Chỉ có điều,
cho dù sớm đoán được bọn họ sẽ hỏi như thế, nhưng nghe lời hai tiểu cô
nương không hề che giấu, trên mặt nàng vẫn gần như không nhịn được.
Vội vàng lấy ra hai túi hương nhỏ từ trên người đưa tới, nàng cố gắng dịu
dàng cười nói: “Nếu như không tin, các muội đi về hỏi mẫu thân của các
muội xem! Bà ấy khẳng định biết ta đấy.”
Khó có được nhìn thấy
túi thơm tinh sảo như vậy, vải vóc và chế tác đều là kiểu trên quầy bên
ngoài đều không cách nào bằng được. Hai tiểu cô nương vừa nhìn đã thích, nhỏ đưa tay định lấy, lớn thoáng hiểu chuyện chút, nên vội vàng đưa tay kéo tay muội muội qua bên cạnh.
Quý Du Nhiên thấy thế mỉm cười,
cứ thế nhét túi thơm vào trong tay các nàng: “Một chút
lễ nhỏ ra mắt mà
thôi, lại không quý trọng, thu không có chuyện gì. Hơn nữa, thu cái này, các muội đi về hỏi mẫu thân của các muội một chút chuyện vừa rồi ta
nói, chính là làm chân chạy giúp ta, được không?”
Lớn suy nghĩ một chút, rồi vui vẻ nhận thứ này.
Chỉ có điều, còn chưa kịp vội về gọi người, đã nghe thấy một giọng nói từ
trong viện truyền đến: “Đại nha đầu, nhị nha đầu, ngoài cửa là ai? Sao
các ngươi đi hồi lâu vẫn chưa trở lại?”
Vừa nói, người đó vừa đi về phía bên này.
Quý Du Nhiên nghe, lúc này khóe miệng nhếch lên, ngẩng đầu nhìn về phía bên kia.
Nữ nhân trang phục phụ nhân bên kia từ từ đi tới, mắt vừa liếc, lập tức đã bị những gì nhìn thấy dọa sợ.
“Đại, đại tiểu thư?”
“Xem đi, ta đã nói mẫu thân các muội biết ta đấy.” Quý Du Nhiên liền cúi đầu nói với hai muội muội khác mẹ, nháy nháy mắt, kéo Phượng Dục Minh đi
vào, “Thái di nương, đã lâu không gặp, thì ra di nương còn nhớ rõ ta
nha?”
Nữ nhân được gọi là Thái di nương vội vàng che mặt: “Không
biết đại tiểu thư đại giá quan lâm, không có đón tiếp từ xa. Nhưng hàn
xá * đơn sơ, người xem...”
(*) hàn xá (hay tệ xá): có nghĩa là nhà nghèo, tỏ ý nhà mình không bằng nhà người khác. Tỏ ý khiêm tốn.
“Nếu đệ đệ muội muội ta cũng có thể ra đời trưởng thành ở chỗ này, ta làm
trưởng tỷ chẳng lẽ còn ghét bỏ nơi này sao?” Quý Du Nhiên khẽ mỉm cười,
lời nói ra thành công khiến Thái di nương biến sắc mặt.
“Cái này... Đại tiểu thư, ngài đang nói gì thế? Tại sao nô tỳ nghe không hiểu lắm?”
“Ha ha, Thái di nương... Ta đã gọi ngươi là di nương rồi, ngươi còn giả bộ
ngu trước mặt ta sao?” Quý Du Nhiên
che miệng cười khẽ, “Chứ nói tới dáng dấp đệ đệ giống phụ thân như vậy,
hai muội muội cũng có mấy phần giống ta cũng như đại muội muội, chứng cứ như sắt thép bày ra ở đây, ngươi định chống chế như thế nào?”
“Cái này...” Sắc mặt Thái di nương tái nhợt, thân hình hơi lảo đảo muốn ngã, “Đại tiểu thư, ngài nghe nô tỳ giải thích, nô tỳ...”
“Có thể,
nên biết ta đã biết rồi, di nương cũng không cần nhiều lời. Có lời gì
chúng ta đi vào trong nói thì tốt hơn.” Quý Du Nhiên cười thật khẽ một
tiếng, kêu Lục Ý tới đỡ bà ta, mình thì quay đầu gọi hai muội muội:
“Nào, đều đến đây đi! Chúng ta cùng vào trong nhà nói chuyện.”
Đoàn người đi vào trong phòng, Thái di nương vội vàng mời Quý Du Nhiên ngồi
xuống, tay chân rối loạn pha một ấm trà mang đến, “Đại tiểu thư, hàn xá
đơn sơ, thật sự không có trà gì tốt, ngài chấp nhận uống tạm đi!”
“Không có việc gì.” Nhận lấy ly trà, thuận tay đưa cho Phượng Dục Minh, Quý Du Nhiên ngọt ngào cười nói, “Thái di nương, ta đã sớm nói chúng ta đều là người trong nhà, di nương không cần phải khách khí như vậy.”
Lúc nói chuyện, nhìn xung quanh bốn phía một vòng, nàng phát hiện phòng này đúng là hết sức đơn sơ. Trên tường gạch quét một lớp vôi, mấy cọc gỗ
cây cột trên đầu, tất cả đều là kỹ thuật hết sức thô sơ. Ngay cả bàn ghế trong phòng tất cả đều dùng gỗ tầm thường làm thành, những thứ trang
trí khác cũng không nhiều, màu sắc phần lớn nghiêng về xám xịt, gần như
không có đồ gì quý giá.
Không khỏi âm thầm tặc lưỡi hít hà: Xem
ra, phụ thân đại nhân của nàng vì sinh nhi tử mà thật sự bất cứ giá nào! Mà ngay cả hoàn cảnh đơn sơ như vậy cũng có thể cắn răng ở lại.
“Phì phì phì!” Phượng Dục Minh bên cạnh uống một ngụm trà, gương mặt lập tức nhăn thành hình bánh bao, vội vàng ném cái ly đi, trà trong miệng cũng
vội vàng phun ra, “Đây là thứ quỷ gì! Khó uống muốn chết! Ái phi, bổn
Vương muốn uống bích loa xuân!”
“Vương gia bình tĩnh chớ nóng.
Lát nữa chúng ta trở về sẽ có uống, bây giờ chàng ngoan một chút, nha?”
Quý Du Nhiên vội vàng trấn an hắn mấy câu.
Quay đầu lại thì phát hiện thấy sắc mặt Thái di nương hơi quỷ dị, cặp mắt cũng thỉnh thoảng quét về phía Vương gia, “Vị này là?”
“A, hắn chính là Dật Vương gia, tướng công của ta.” Quý Du Nhiên cười nói,
“Chẳng lẽ phụ thân chưa từng đề cập đến với di nương sao?”
“Dật Vương gia?” Thái di nương sững sờ, trên mặt chợt thoáng qua vẻ sáng tỏ, vội vàng lôi kéo đôi nữ nhi qua hành lễ.
“Di nương đừng như vậy!” Ngoài miệng Quý Du Nhiên nói vậy, nhưng lại đợi
các nàng quỳ xuống rồi mới đỡ hai người nhỏ hơn lên. Lục Ý đỡ Thái thị
dậy.
Từ trong biểu hiện vừa rồi của Thái thị, nàng đã phát hiện
ra Quý Thúc không nói cho bọn họ biết chuyện nàng đã gả cho Phượng Dục
Minh. Có lẽ trong lòng vị phụ thân này, nàng nữ nhi này thật sự quá
không thể rồi, vốn không đáng giá để hắn nhắc tới!
Nghĩ như vậy, trong lòng đau thương một trận, nhưng nụ cười trên mặt càng tỏ ra xinh đẹp.
Thái di nương bị nụ cời của nàng làm cho tóc gáy cả người dựng đứng, nhăn
nhó thật lâu, cuối cùng mới lấy được dũng khí nói: “Không biết đại tiểu
thư lấy được tin tức của chúng nô tỳ từ đâu? Phu nhân nghe nói không?”