Quý Du Nhiên liền
nói, “Di nương ngài đã nghe nói chứ? Nước Phong Lịch bên cạnh mấy năm
nay hình như có một quân sư lợi hại, nhiều lần giao chiến với quân Đại
Lương chúng ta, hai bên có thắng có bại. Hơn nữa vì giao chiến hàng năm, tiêu hao xe ngựa lương thảo khổng lồ, triều đình hơi không gánh vác nổi rồi. Bây giờ trong triều có người đề nghị nghị hòa, hình như tin tức
truyền từ biên giới tới, nói là nước Phong Lịch bằng lòng hòa thân, Thái tử của bọn họ bây giờ đang là thiếu niên, muốn lấy công chúa Đại Lương
chúng ta làm Thái tử phi, bây giờ Hoàng thượng đang suy nghĩ. Nhìn tình
huống, rất có thể sẽ đáp ứng. Mà nếu như đồng ý, năm sau người của nước
Phong Lịch sẽ sang đây bái kiến Thánh thượng của chúng ta rồi. Nhưng
ngài suy nghĩ một chút, con cái của đương kim Thánh thượng thưa thớt,
bây giờ người duy nhất có thể xứng đôi với nước Phong Lịch chính là công chúa Bình Cố. Nhưng mà, Bình Cố là thứ xuất, tính khí lại không tốt,
lúc trước bởi vì gây ra nhiều chuyện như vậy, bị giam cầm ở bên cạnh
Thái hậu. Chuyện này bên kia sớm muộn gì cũng biết, Thái tử bọn họ làm
sao có thể cưới một công chúa không chịu được như thế làm phi, hơn nữa
ngày sau là mẫu nghi thiên hạ? Cho nên ta nghĩ, Hoàng thượng rất có thể
tuyển một nữ tử tuổi tác và tướng mạo tương đối trong các nữ nhi của
triều thần, phong làm công chúa sau đó đưa đến nước Phong Lịch hòa thân. Mà biểu muội, cho dù dung mạo hay xuất thân nuôi dạy của biểu muội,
cũng không kém công chúa bao nhiêu.”
Chuyện này đúng là đã xảy ra ở đời trước của nàng. Hơn nữa hai bên chính xác đã nói xong chuyện hòa
thân. Chỉ có điều, không đơi người nước Phong Lịch đến đây, đã xảy ra sự kiện kia, nàng bị ban rượu độc chết. Về phần phía sau rốt cuộc như thế
nào, nàng cũng không thể biết được. Chỉ có điều, cho dù không xảy ra
chuyện gì, nàng thuận miệng nói, dieendaanleequuydonn chỉ cần có thể
mang đến cảm giác nguy cơ cho Trương thị, cũng để cho bà ta ngây ngốc
tin tưởng nàng, như vậy là đủ rồi.
Quả nhiên, vừa nghe nàng nói,
Trương thị đã ngây ngẩn cả người, “Chuyện này... Cũng không đến nỗi chứ! Dao nhi cũng đính hôn rồi. Huống chi, đại gia khuê tú trong kinh thành
xinh đẹp hơn con bé còn nhiều, rất nhiều, Hoàng thượng vì sao phải chọn
con bé?”
“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất *.” Quý Du Nhiên lạnh lùng nói, “Hơn nữa, coi như cuối cùng không tuyển trúng muội ấy. Chỉ
cần phía trên truyền đến tin tức, nói Hoàng thượng muốn chọn nữ nhi đại
gia phong làm công chúa hòa thân, chỉ cần trong nhà có nữ nhi vừa đủ độ
tuổi cũng lo sợ hãi hùng đúng không? Thay vì sự việc như vậy mà gánh nỗi lo uổng công trong thời gian dài, còn không bằng sớm một chút gả muội
ấy ra ngoài, như thế xong hết mọi chuyện, ai nên lo lắng thì lo lắng đi, dù sao trong lòng chúng ta thoải mái là tốt rồi.”
(*) Không sợ
nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: câu này có hàm nghĩa là lo xa, tính trước, có tầm nhìn xa (kiểu như thà giết lầm còn hơn bỏ sót). Phân tích từng câu
chữ thì có nghĩa là “không sợ một vạn phần mà chỉ lo một phần vạn” ý là
ngăn ngừa trước rủi ro. Nguyên nhân có cụm (thành ngữ) này thì lại xuất
phát từ một tiếng lóng có trong câu: “Vạn nhất”. Từ ‘vạn nhất’ theo
tiếng lóng nghĩa là “Lỡ như”.
“Lời này nói ngược lại không sai. Chỉ có điều, bây giờ vẫn có cách nói bộ phong tróc ảnh*...”
(*) bộ phong tróc ảnh: lời nói vu vơ hoặc việc làm dựa vào những căn cứ tưởng đúng mà thực ra là sai.
“Dù sao còn có thời gian, di nương ngài suy nghĩ nhiều một chút cũng được.” Quý Du Nhiên khẽ mỉm cười, “Chỉ có điều, ngài cũng đừng có quên, lần
trước khi ở Ly Sơn, ta cũng chỉ thuận miệng nói, chuyện bộ phong tróc
ảnh này cuối cùng không phải cũng thành sự thật sao?”
Trương thị bất giác run lên: “Làm sao ngươi có thể đoán được chính xác như vậy?”
“Ta đã sớm nói ta có người trong cung!” Quý Du Nhiên cười nói.
“Là ai?”
“Chuyện này cũng không thể nói.”
Có phải Thái hậu không? Trong lòng Trương thị định hỏi như thế. Nhưng lời
chưa tới miệng, một đứa nha hoàn đã tới đây nói: “Phu nhân, Thái tử phi
tới.”
“Được, bây giờ ta qua liền!” Lực chú ý của Trương thị lập
tức bị dời đi, trên mặt cũng hiện lên vẻ khẩn trương. Vội vàng liếc nhìn về phía Quý Du Nhiên, bà ta cười cười xin lỗi, “Du Nhiên, di nương đi
đón Du Dung rồi, ngươi và Dật Vương gia ra sau vườn hoa đi dạo đi!
die~nd a4nle^q u21ydo^n Một lát nữa trước khi khai tiệc ta sẽ để cho
người mời các ngươi.”
Rất tốt. Ở trong mắt bà ta, đứa cháu gái
làm Thái tử phi dĩ nhiên phải quan trọng hơn nàng một Vương phi nhiều.
Vừa mới bắt đầu bà ta còn định tôn sùng nàng làm khách quý, bây giờ quan trọng hơn tới, nàng lập tức bị vứt bỏ như giày rách rồi. Quý Du Nhiên
cười trong lòng, nhưng cũng
khẽ mỉm cười: “Được. Vậy ta sẽ không phiền
di nương ngài đãi khách rồi.” Rồi kéo Phượng Dục Minh cùng đi.
Phù!
Đưa mắt nhìn bóng dáng nàng ta và Phượng Dục Minh rời đi, Trương thị vội
vàng vỗ ngực một cái, nhưng không khỏi chau mày: “Nha đầu này rốt cuộc
nghe được tin tức từ đâu? Từng cái một thật sự chính xác không sai!” Cực kỳ mấu chốt chính là, mỗi một sự kiện đều liên quan đến ích lợi thiết
thân của nhà bọn họ, không thể không khiến bà quan tâm!
Chỉ có
điều, suy nghĩ một chút chuyện vẫn còn được đến sang năm rồi, bọn họ còn có chính là thời gian đi chuẩn bị. Việc cấp bách vẫn là tạo mối quan hệ với Thái tử phi mới đúng. Về phần cái này nếu nói Dật Vương phi...
Trương thị hừ lạnh một tiếng, nàng ta thật sự trông cậy vào bà giúp nàng ta đả thông quan hệ? Một tiểu tiện nhân, bà không ở trước mặt phụ mẫu
nàng ta nói nàng ta lại đạp thêm mấy đá cũng không tệ rồi! Nhưng mà, bây giờ nhìn tin tức nàng ta tinh thông, bà tạm thời trước dụ dỗ nàng ta,
đợi quay đầu lại lợi dụng xong, thì tùy tiện để người phía trên xử lý
đi!
Rồi vội vàng đứng lên: “Bay đâu, bới tóc cho ta, đổi xiêm áo, chúng ta nhanh chóng ra ngoài gặp Thái tử phi!” Cũng không thể khiến
người bên kia biết được bà và kẻ đáng ghét nhất của họ đi lại thân mật.
Nhưng mà, bà một lòng một dạ sắp đặt kế hoạch rất tốt, lại quên sự tồn tại của bốn chữ ý trời trêu người.
Khi Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh sắp đi từ trong viện của bà ra ngoài, hai bóng dáng từ xa xa vẫn đứng ở đó.
“Đó là Dật Vương phi sao?” Trợn to mắt, một người ăn mặc kiểu nha hoàn nhỏ giọng hỏi.
“Xem tình hình đúng vậy.” Tiểu nha đầu bên cạnh nàng ta gật gật đầu.
“Không phải nàng ta nói đi ra phía sau vườn hoa sao? Sao lại chạy đến bên chỗ di phu nhân?”
“Không biết!”
Hơn nữa, nhìn tình hình hai người bọn họ, tay cầm tay, vừa nói vừa cười, cho thấy chung đụng với Trương thị rất vui vẻ mới đúng.
Sắc mặt nha hoàn thay đổi: “Ngươi cũng biết vì sao hôm nay di phu nhân phải mời Dật Vương phi đến đây?”
“Không biết!” Tiểu nha đầu vẫn lắc đầu. die nda nle equ ydo nn
Nha hoàn âm thầm cắn răng: “Vừa bắt đầu phu nhân còn buồn bực kia mà, đã
nói phu nhân là một nữ nhi đã gả ra ngoài, lại không thân cận với nhà
mẹ, huống chi đây là chuyện của tỷ tỷ nhà mẹ đẻ, không mời phu nhân cũng qua. Nhưng không phải di phu nhân nói gì mà đều là người một nhà, dù
sao cũng phải gửi thiệp mời, về phần có tới hay không chính là chuyện
của phu nhân. Bây giờ nhìn lại, di phu nhân rõ ràng chính là cố ý không
tốt!”
“Hả?” Tiểu nha đầu sững sờ, “Vậy phải làm như thế nào?”
Nha hoàn hít sâu một hơi, “Không làm gì cả, lát nữa trở về nói cho phu nhân thôi!”
Nói xong, mắt thấy Trương thị đã đổi xong quần áo đi ra, nàng ta lại nâng
lên khuôn mặt tươi cười nghênh đón: “Di phu nhân, sao ngài nửa ngày mới
đi ra ngoài? Phu nhân nói chờ ngài cùng đi nghênh đón Thái tử phi!”
“Vẫn phải mặc bộ quần áo tốt, thử đi thử lại cân nhắc hồi lâu, cho nên mới
trì hoãn thời gian.” Trương thị vội vàng cười nói, bởi vì lo lắng Quý Du Nhiên mới đi từ đây ra ngoài, cũng không phát hiện vẻ âm trầm nơi đáy
mắt nha hoàn, “Muội muội cũng thật là, chỉ một chút thời gian mà thôi,
cần gì phải kêu người đến mời?”
“Bởi vì phu nhân đã lâu không gặp Thái tử phi, không thể chờ đợi muốn nhìn thấy Thái tử phi sớm một
chút!” Nha hoàn cười nói, chủ động tới nâng đỡ Trương thị, “Di phu nhân, chúng ta đi nhanh một chút đi!”
“Được rồi!” Trương thị vui vẻ đáp lời, trong lòng hoàn toàn không biết –
Một mầm mống nghi vấn, hiện tại đã gieo xuống, chẳng mấy chốc sẽ mọc rễ nảy mầm.