Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 67.3


trước sau

“Ái phi, đau!” Phượng Dục Minh lập tức cau mặt lại thành cái bánh bao la to.

Mà thấy hắn như thế, tâm tình của Quý Du Nhiên lập tức thật tốt, khoan khoái nở nụ cười.

“Dật Vương gia, Dật Vương phi.” Khi hai người đang huyên náo đến sung sướng, một người ăn mặc kiểu nha hoàn đi tới, “Ngay lập tức khai tiệc rồi, phu nhân mời hai người đến chỗ ngồi.”

“Thật sự phải đi ăn cơm sao?” Nghe vậy, Phượng Dục Minh không cần nàng bóp mặt đã cau chặt mặt lại.

“Không muốn đi thì không đi!” Quý Du Nhiên cười nói, “Chúng ta ra ngoài thời gian đủ dài rồi, bây giờ cần phải trở về.”

“Được!” Phượng Dục Minh vội vàng vỗ tay tán thành, “Ái phi, bây giờ chúng ta đi luôn!”

Nha hoàn vừa nghe, người cũng ngây ngốc: “Dật Vương phi, cái này...”

“Ngươi quay lại nói cho phu nhân nhà ngươi, nói chúng ta đã tới rồi, chuyện nên làm cũng đã làm, cũng không cần lưu lại ăn cơm. Đợi sang năm khi Xảo nhi biểu muội xuất giá, ta sẽ tự mình đưa một phần hậu lễ tới.” Quay đầu lại cười với nàng ta một tiếng, Quý Du Nhiên theo bước chân Phượng Dục Minh bước như bay chạy đi thật xa.

Nha hoàn nhìn, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trở về đáp lời.

Trương thị nghe, vội vàng thở dài một hơi, tảng đá trong lòng rơi xuống đất, tiểu Trương thị lại tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa, ánh mắt phức tạp liếc nhìn tỷ tỷ ruột thịt bên cạnh, lần đầu tiên trong lòng sinh ra ngăn cách với tỷ ấy.

--- ------Ta là đường ranh giới trong lòng Thái tử phi cực kỳ khó chịu---- -----

Lại nói Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh, sau khi trở về, thời gian vẫn bình tĩnh không sóng gió như cũ. Thỉnh thoảng phái người đưa chút đồ bên chỗ Thái thị, hỏi thăm một chút xem bọn họ thiếu cái gì, di1enda4nle3qu21ydo0n rồi cho người mua đưa qua luôn, bản thân nàng ngược lại không hề qua gặp – thật ra thì cũng lười phải qua. Một nhà bốn miệng này, mỗi lần nhìn thấy bọn họ nàng sẽ nhớ tới những năm gần đây Quý Thúc làm bộ làm tịch, trong lòng chán ghét không thôi. Mà nhìn Quý Du Sâm bây giờ được cả nhà bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay gửi gắm kỳ vọng, trong lòng luôn sóng lớn mãnh liệt, khó mà bình tĩnh. Đã như vậy, nàng quyết định vẫn nên ít đi gặp mặt bọn họ thì tốt hơn.

“Vương phi.” Hôm nay, Thải Bình vừa qua đưa đồ xong quay trở lại.

Quý Du Nhiên gật đầu, “Cái gì cũng đưa đến?”

“Đã đưa đến. Thái di nương và hai vị tiểu thư đều hỏi, lúc nào ngài sẽ đi qua. Du Sâm thiếu gia nói giấy hắn sắp dùng xong rồi, kính xin Vương phi ngài mua giấy tốt hơn, cũng tiện cho hắn luyện tập nhiều hơn.”

“Vậy đi trong khố phòng cầm một chút đưa tới cho hắn!” Quý Du Nhiên nói, “Về phần lý do ta không đi qua...”

“Nô tỳ nói rồi, là Quý Tướng sợ ngài và bọn họ đi lại quá thường xuyên, lại lo lắng bị phu nhân trong Tướng phủ phát hiện, cho nên kêu ngài ít xuất hiện hơn. Hơn nữa, nô tỳ cũng nói, mặc dù Vương phi ngài không đi qua, nhưng bọn họ thiếu cái gì cứ việc nói, Vương phi ngài nhất định sẽ mua thêm cho bọn họ, sẽ không uất ức bọn họ.”

“Rất tốt!” Quý Du Nhiên hài lòng gật đầu. Chắc hẳn nghe nói như thế, trong lòng Thái thị và Du Sâm của bà sẽ có chút bất mãn đi!

“Còn có.” Lập tức, Thải Bình lại nói, Quý Du Nhiên ngước mắt, “Chuyện gì?”

“Hôm nay lúc nô tỳ ra ngoài, bị Tử Tô lôi kéo nói chuyện. Ở bên ngoài cũng phát hiện có người theo dõi, nô tỳ đã bỏ rơi người đó.”

Hả? Quý Du Nhiên nhíu mày, “Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi!”

“Vâng.”

Lời nói xong toàn bộ, Thải Bình không chút do dự xoay người đi ra ngoài, hơn một lời dư thừa hơn một động tác dư thừa cũng không có, đơn giản chính là một nhà đầu hoàn mỹ điển hình. Quý Du Nhiên phát hiện, nàng cũng đã bắt đầu hơi lệ thuộc vào nàng ta, đây không phải là hiện tượng tốt gì?

“Tỷ tỷ!”

Đang suy nghĩ, tiểu Sơn từ bên ngoài tiến vào.

Nuôi ở trong Vương phủ một tháng có dư, Dieễn ddàn lee quiy đôn cảm giác gò bó trên người hắn rõ ràng biến mất. Người cũng sáng sủa rất nhiều, gọi tỷ tỷ có tinh thần lớn hơn, trên người cũng nhiều thêm một chút phong độ của người trí thức, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, còn có nụ cười thản nhiên trên mặt, người không biết quá khứ của hắn sẽ nhất định cho rằng đây là một công tử thế gia sống sung sướng an nhàn từ nhỏ.

Vội vàng ngoắc gọi hắn tới, Quý Du Nhiên móc khăn ra lau vết mực dính trên chóp mũi cho hắn: “Thật là, đã lâu như vậy, sao trên mặt vẫn dính mực?”

Tròng mắt tiểu Sơn ngượng ngùng: “Chỉ một chút xíu, ít hơn ngày trước nhiều!”

“Vậy còn được.” Quý Du Nhiên vểnh môi, rồi lấy một bộ quần áo bên tay tới, “Trời giá rét, bây giờ phải đổi bộ dày hơn rồi, bộ này ta làm cho đệ, đệ thử xem có vừa người không.”

“Có thật không? Tỷ tỷ làm cho đệ?” Tiểu Sơn vừa nghe, trên mặt thoáng chốc cũng sáng lên rồi, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Quý Du Nhiên vỗ vỗ đầu hắn: “Nói đệ bây giờ là đệ đệ của ta mà! Ta là tỷ tỷ làm cho đệ đệ bộ quần áo không phải sao? Huống chi, bộ quần áo này cũng coi như bồi lễ đột nhiên đổi tên cho đệ đệ đi!”

“Tỷ tỷ suy nghĩ nhiều rồi, đệ vốn vô danh không có họ, tỷ kêu đệ tên gì thì là tên đó. Hơn nữa, Quý Tướng vốn không tốt với tỷ, chuyện này mọi người đều biết. Đã như vậy, đệ cũng không muốn theo họ của ông ta, đệ theo họ của mẫu thân, vậy tốt hơn! Nói vậy mẫu thân ở dưới đất biết được, cũng sẽ rất vui vẻ.” Tiểu Sơn vội vàng lắc đầu nói.

Từ lần trước
sau khi trở lại từ phủ Trương thị, Quý Du Nhiên đã kiên trì sửa họ cho tiểu Sơn, để hắn cùng họ Vân với mẫu thân nàng. Nguyên nhân rất đơn giản: Nếu phụ thân đại nhân của nàng hận không thể che giấu sự tồn tại của nàng với mọi người, nàng cần gì phải khóc kêu để người khác biết quan hệ giữa nàng và ông ta? Lại nhớ tới, mẫu thân từng nói, ông ngoại và bà ngoại chỉ sinh một mình bà là nữ nhi, nói vậy bên kia, bên Vân gia mới thật sự không người nối nghiệp. Bây giờ đã có tiểu Sơn, vậy để cho hắn kéo dài tiếp nhất mạch của ông ngoại là được, vậy cũng coi như nàng cho mẫu thân đáng thương của nàng một điểm bồi thường nho nhỏ đi!

Tự tay mặc quần áo lên người cho hắn, Quý Du Nhiên xem trước xem sau một chút, vui vẻ gật gật đầu: “Rất tốt.” Quay đầu lại hỏi, “Vương gia, chàng cảm thấy như thế nào?”

“Ừ, không tệ.” Phượng Dục Minh lười biếng nói. Trên người đã sớm mặc bộ đồ mới Quý Du Nhiên đã sớm làm xong.

Mặt tiểu Sơn ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Đa tạ tỷ tỷ.”

Quý Du Nhiên vỗ vỗ mặt hắn, “Không cần cám ơn. Ta xem, ngày mai đệ mặc bộ quần áo này đi Ninh Vương phủ cùng chúng ta đi!”

“Lại phải đi bên kia à?” Nghe vậy, Phượng Dục Minh gào lên trước.

Quý Du Nhiên vô lực nhìn hắn, “Vương gia, bệnh tình của đại Hoàng huynh vẫn không có khởi sắc, bụng đại Hoàng tẩu lại càng lúc càng lớn, nghe nói phản ứng có thai hết sức kịch liệt, đang cần có người ở bên cạnh với tẩu ấy. Bây giờ ở đây cũng chỉ có ta và tẩu ấy tốt nhất, huống chi người ta cũng chủ động phái người tới mời, chúng ta có thể không đi sao?”

“Được rồi được rồi!” Phượng Dục Minh bĩu môi, “Chỉ có điều chỉ trong một canh giờ! Lâu hơn bổn Vương không ở lại! Trong phủ bọn họ âm khí dày đặc, không dễ chơi một chút nào!”

“Biết rồi!” Quý Du Nhiên vô lực nói. die nd da nl e q uu ydo n Cũng không biết người nào nhìn ra được từ nơi nào, kể từ sau khi phủ Ninh Vương bị hỏa hoạn, đã luôn miệng nói không khí bên đó không đúng, nhiều lần làm hại nàng khi đi qua cũng kinh hồn bạt vía, may mà sự thật chứng minh sau đó thật sự không có gì xảy ra, nàng mới dần dần gan lớn lên.

Đảo mắt thời gian hai ngày đã qua. Bọn họ ngồi vào xe ngựa đi tới cửa phủ Ninh Vương, không ngờ gặp phải một cỗ xe ngựa khác cao quý hơn ở sảnh trước.

“Muội muội!” Nhìn thấy người đi ra từ trong xe ngựa, khóe miệng Quý Du Nhiên nhếch lên, vội vàng lớn tiếng kêu gọi.

Thái tử phi Quý Du Dung nghe thấy quay đầu lại, vẻ không vui trong mắt lóe lên rồi biến mất. Hơn nữa, khi nhìn thấy Phượng Dục Minh tự tay đỡ nàng ta từ trong xe ngựa xuống, hơn nữa ngay sau đó nhìn thấy hắn nắm tay nàng ta không buông ra, ánh mắt của nàng lập tức trở nên âm trầm rất nhiều.

Lại nhìn thấy tiểu Sơn nhảy xuống khỏi xe ngựa cuối cùng, mắt nàng hất qua: “Đây là ai? Vì sao thấy bổn cung lại không quỳ lạy?”

Tiểu Sơn sững sờ, nhưng không ngây ngốc quỳ xuống.

Quý Du Nhiên lập tức kéo hắn qua nói: “Chẳng lẽ muội muội không biết sao? Tháng trước ta có thu nhận một đệ đệ, tính toán để kéo dài hương khói cho ông ngoại và bà ngoại đã qua đời của ta. A, đúng rồi, chúng ta là tỷ muội, đệ đệ của ta chính là đệ đệ của muội. Nào, tiểu Sơn, nhanh lên qua ra mắt Thái tử phi tỷ tỷ!”

“Ra mắt Thái tử phi tỷ tỷ.” Tiểu Sơn vội vàng tiến lên hành lễ.

Thái tử phi căm hận cắn răng: “Ai muốn nhận một con hát làm đệ đệ? Ngươi muốn kéo dài hương khói cho Vân gia là việc của ngươi, cũng đừng kéo ta vào!” Rồi không thèm nhìn đến tiểu Sơn một cái, một đầu chui thẳng vào trong kiệu kêu kiệu phu đi nhanh một chút.

A, sớm biết thế, nàng ta cần gì phải tỏ vẻ đùa bỡn trước mặt bọn họ? Quý Du Nhiên nhún vai, quay đầu vỗ vỗ tiểu Sơn: “Đừng đau lòng.”

“Tỷ tỷ yên tâm, đệ không đau lòng.” Tiểu Sơn vội vàng nặn ra một khuôn mặt tươi cười về phía nàng, “Ngược lại vẫn nghe người ta nói Thái tử phi không muốn gặp tỷ, hôm nay coi như đệ tận mắt nhìn thấy rồi. Tỷ tỷ yên tâm, về sau đệ cũng không muốn gặp nàng ta, giúp tỷ không chào đón lại!”

Phụt!

Lời nói ngay thơ khiến cho trong lòng nàng sáng tỏ thông suốt. Quý Du Nhiên cười thầm: “Thật sự là một hài tử ngoan.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện