Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Quá Khứ - Part 1. Điều Khó Hiểu (Tt)


trước sau

Mặt ai cũng trắng bệch vì quá hoảng hốt và sợ hãi.

Cái phi tiêu đó nhằm vào chính khuôn mặt hắn. Thời khắc quá nhanh và cũng rất nguy hiểm. Cũng may, lúc đó vừa thấy một bóng gì đó phóng tới, hắn đã phản xạ cực nhanh nghiêng mặt sang một bên nên mới né được tình huống cực kì nguy hiểm này. Quá chớp nhoáng, tất cả xảy ra chưa tới 1 giây.

- Là ai đã làm chuyện này??? NÓI MAU!_ hắn nhíu mày tức giận_ Định ám sát người khác ư?

Đám đông nổi lên tiếng xì xào bàn tán. Không ai biết được người nào cả gan dám khiêu khích cả Ông hoàng bóng đêm nữa. Chắc muốn chết rồi đây...

- Nhắc lại lần nữa!_ hắn gằn giọng, lạnh lùng nói_ Mau ra đây! Nếu không để tôi tìm ra thì không sống được mấy phút đâu!

- Bình tĩnh đi Ken_ Key vỗ vai hắn, rồi chỉ vào hướng chỗ nó_ Hình như cái phi tiêu đó từ hướng này thì phải!

Hắn liếc đôi mắt về phía tay của Key, chỉ thấy một bóng tối bao trùm. Nhưng điều đó mới khiến hắn nghi ngờ... Vậy là hắn chầm chậm đi về hướng đó...

.

Bốp bốp bốp!

- Kế hoạch thành công mĩ mãn_ nó vỗ tay đôm đốp, nhưng mặt không biểu hiện cảm xúc gì.

- B... Black Moon?_ hắn giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó.

- Đúng, là tôi_ nó bước tới đối diện hắn_ Có gì sao?

- Có!_ hắn nhìn nó đôi chút dò xét_ Tại sao cô định ám sát tôi?

- Có thể sao?_ nó nghiêng đầu_ Ám sát anh hả? Chỉ với cái phi tiêu bé tí đó?

- Điều không thể? Vậy sao cô lại phi về hướng tôi?_ hắn khó chịu khi thấy cái vẻ mặt giống cười mà không hề cười kia.

- Ồ, chỉ là muốn giữ "trật tự" tẹo thôi_ tiện tay nó chỉ vào cái đám lúc nhúc đang nhìn nó như muốn giết người kia, nói với hàm ý mỉa mai_ Canh giữ "fan" cẩn thận đi nhóc!

.

.

.

.

NHÓC?!?!?

- Ai là nhóc hả?_ hắn ngu mặt ra, sau đó tím tái lại vì tức giận.

- Nói ai người đó tự hiểu...

- Cô...!

- Hai người bơ luôn tui hả?_ Key xịu mặt chen vào giữa cuộc nói chuyện này.

- Ơ... Ta nữa_ Windy đơ mặt nãy giờ cũng tham gia thêm vô, kèm theo nụ cười gượng gạo hết sức vì lần đầu bị đứa bạn thân "bỏ rơi" thảm thương thế này.

- Có chuyện gì để nói đâu cơ chứ_ nó uể oải, vươn vai một cái.

- Thế nãy giờ hai người đang làm cái gì hả? Không gọi là nói chuyện sao?_ Windy và Key đồng thanh gắt um lên.

1s...

- AI CHO ANH/CÔ NÓI THEO TÔI HẢ?_ hai
người đó lại tiếp tục đồng thanh tập hai.

- Hai người cứ tiếp tục tình cảm. Tui về trước_ nó cắt ngang giữa chừng hai người này, day day lỗ tai vì quá nhức.

- Ớ, có tình cảm gì đâu_ Windy vội vàng chối biến.

Key đột nhiên cười đểu, cầm lấy tay Windy nói với giọng đùa cợt:

- Sao em nói vậy? Chúng ta tình cảm rất sâu đậm mà?

- Anh... Ai cho anh nói vậy hả? Tôi giết chết anhhhh!!!

Windy tức khí định đập tên Key nhưng cậu ta đã nhanh chân chạy đi. Windy co giò đuổi theo mất hút.

Nó thở dài, xoay người định rời khỏi đây, nhưng...

- Khoan đã, mọi việc đã giải quyết xong đâu_ hắn chặn đường nó đi lại, hậm hực.

- Khoan đã, mọi việc đã giải quyết xong đâu_ hắn chặn đường nó đi lại, hậm hực.

Việc hắn làm bây giờ đang thu hút rất nhiều sự chú ý và tiếng xì xào ngày một tăng lên.

- Chuyện gì nữa?_ nó bắt đầu khó chịu ra mặt_ Anh thuộc loại con người nhỏ nhen như vậy sao?

- Đương nhiên là không. Nhưng tôi thuộc loại người ghét sự bất công bằng và vô lý.

- Ý anh là...?_ không phải nó không hiểu, mà cố tình giả ngu.

- Cô phải xin lỗi tôi vì vụ việc vừa nãy. Nếu không thì đừng mong tôi sẽ để yên cho cô_ hắn kiên nhẫn nói rõ hơn.

- Xin lỗi ư?_ nó nhắm mắt lại, nhếch môi lên cười mỉa_ Từ đó không bao giờ xuất hiện trong từ điển của tôi đâu.

- Cô..._ hắn kiềm chế sự tức giận đang sục sôi trong máu mình_ Lần trước ở quán cà phê, là tôi sai và tôi đã xin lỗi cô. Giờ cô làm sai mà định không xin lỗi?

- Hừ, tôi đâu cần đâu_ nó vẫn cái dáng dấp đó, nói tiếp, nhưng sầm hẳn xuống_ Dù sao... Cũng chẳng cần ai tin tôi hết... Trừ...

- Tại sao?_ và hắn bất chợt hiểu ra, có lẽ, nó có một quá khứ đau buồn hơn ai hết.

- Anh không cần biết!_ nó lạnh lùng đáp trả, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang nổi lên từng cơn_ Tôi về! Chào!

Rất nhanh, nó đã lẫn vào đám đông và biến mất trong không gian rộng lớn. Hắn cũng chán nản định bỏ đi. Nhưng, hắn vô tình nhìn thấy một đồ vật đang ở dưới đất. Có vẻ là do nó đánh rơi vì lúc nãy nó đứng đó. Hắn nhặt lên và xem xét.

.

.

.

- Cái này..._ hắn run run tưởng như mình nhầm_ Vậy điều đó... Đúng là thật sao?

Truyện convert hay : Đô Thị Thiếu Niên Bác Sĩ

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện