Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Vế Cuối Và Buổi Tập Căng Thẳng. Thần Bóng Tối Tái Xuất. (10)


trước sau

- He he, Hân Hân à, bạn yêu quái... À nhầm yêu quý, Hân Hân tốt bụng dễ thương mi xoá bức ảnh mi chụp đi ha! Please!

Làm khuôn mặt cún con, Windy năn nỉ nó bằng hết sức của mình. Dù thế nhưng nó vẫn thản nhiên không thèm để ý tới mấy lời mật ngọt chết ruồi của cô.

- Khỏi nịnh ta biết ta thế nào.

- Hân Hân, mi xoá đi đi mà!

- Làm gì đâu mà xoá.

- Có có đó. Cái bức ảnh mi vừa chụp đó. Please!

- Ảnh nào?

Dù cho Windy có rát hết cả lưỡi để nịnh nhưng nó cũng chỉ lắc đầu và giả vờ như chẳng liên quan tới mình gì hết. Chán nản Windy ngồi lê xuống nền sân bóng, phụng phịu dỗi.

Hắn quan sát bên cạnh, cảm thấy hơi khó hiểu. Bị doạ lên trang nhất thôi mà cũng hốt hoảng vậy sao? Cùng lắm, nhẹ nhất là đánh sập cái công ty báo chí nào nó gửi ảnh tới thôi mà (@@ nhẹ nhất).

... Hắn quên mất một điều rằng nó là tiểu thư tập đoàn báo chí News... Đó là do hắn điều tra được, và cũng chỉ được tới đó. Các thông tin khác đều bị phong toả nghiêm ngặt...

Hắn quan sát nó. Bây giờ, trong lòng nó đang hả hê, tâm trạng cực kì tốt. Nhìn khuôn mặt trẻ con hết sức của Windy, bao nhiêu bực tức lâu nay cứ vậy mà lu mờ dần.

Nhưng thảm một điều rằng, một quả tạ từ hắn giáng xuống đầu nó, làm nó thù dai hắn rất lâu sau đó chưa dứt ra.

- Ảnh gì? Cô ta chụp cái nào đâu. Nãy giờ tôi ngồi đây chỉ thấy Hân Hân lôi cái iphone ra khoe thôi mà?

- Nguyễn - Hoàng - Minh - Tuấn!_ nó nghiến răng ken két nhìn hắn rất "thân thương" làm hắn không rét mà run.

- Nguyễn - Hoàng - Minh - Tuấn!_ nó nghiến răng ken két nhìn hắn rất "thân thương" làm hắn không rét mà run.

Windy từ xám xịt chuyển sang sáng chói. Cô nhảy tưng tưng.

- Thật á? Thật hả? Oh yeah! Tuyệt vời! Ha ha!

Nếu so với mấy thằng trốn trại ngoài đường kia thì Windy không khác chút nào. Còn nó chẳng quan tâm, cứ liếc hắn đầy hằn học làm cái - người - nào - đó chả hiểu cái mô tê gì. Chỉ nói sự thật thôi mà bị dính ghét là sao?

Chán chê thì chàng Key nhà ta mới lồm cồm bò dậy, mặt vẫn cứng đơ. Hiện tại cậu vẫn chưa tiếp thu hết một lượng thông tin khổng lồ nãy giờ được truyền ra. Mặt cậu hiện rõ chữ "ngu dân" trên mặt.

- Này, ảnh gì đấy?

Nó, hắn và Windy quên mất nhân vật bị hại lần này - Key. Ờ, quên thì cứ cho quên luôn, nó hất đầu ám chỉ
Windy lượn ra chỗ Key mà chơi còn mình thì cắm cúi vào điện thoại lướt web. Hắn nhân thể xem ké nhưng bị nó liếc, đuổi đi liên tục. Mỗi tội, "đẹp trai không bằng chai mặt" hắn cứ thế ngóc đầu vào xem. Nó mỏi mắt và mỏi tay rồi nên mặc kệ hắn thích làm gì thì làm.

Hai mươi phút sau, tiếng nhạc phát lên từ điện thoại nó. Bốn chữ to tổ chảng "PAPA" làm nó giật mình. Hôm nay có việc gì mà ông già này đích thân gọi cho nó thế nhỉ? Đẩy hắn ra xa, nó nghĩ trong giây lát. Hắn và Key đang ở đây, không thể nghe máy được, vậy là nó phải chuồn ra ngoài trả lời thôi.

Vừa có tín hiệu, nó chưa kịp phát biểu gì thì papa nó đã nói trước, giọng ngọt như mía lùi khiến nó phải giật mình vã hết mồ hôi lạnh.

"Con gái yêu quý à..."

Cái ông già này lại nghĩ ra thứ quỷ quái gì đây. Nó đâu đắc tội gì chứ.

- Dạ... Papa thân mến gọi con!

Nó cũng không vừa, đáp lại bằng cái giọng y hệt nhưng tựa hồ trong đó có con dao sắc lẻm.

Papa nó tiếp tục nói:

"Con gái yêu quý, tuần báo lần này của ta đâu? Sao không thấy."

"Con gái yêu quý, tuần báo lần này của ta đâu? Sao không thấy."

- Ắc!

Thôi toi! Nó quên mất... híc... Thảo nào nhìn thấy cái laptop là nó cảm thấy mình còn chưa làm gì đó mà không tài nào nhớ ra là gì. Hôm nay ngày gì vậy trời... Hai ngày rồi không thèm nói giờ mới alô tới. Chắc ai đó nhắc cho papa nó rồi ổng mới gọi. Nó lẩm bẩm rủa thầm cái tên chết tiệt đó.

Trong sân bóng rổ, Windy hắt xì một phát...

"Con gái diệuuu!" papa nó gọi bằng cái giọng ớn lạnh, hình như đâu đó có tiếng nghiến răng ken két.

- Hơ, papa à. Con quên mất! Hì hì_ nó lờ đi, rồi vội cúp máy_ Thôi nha papa, giờ con đang bận. Papa buổi chiều vui vẻ!

"Này, này, khoan đã! Bao giờ mới đưa cho ta bài báo tiếp..." Tút tút tút.

Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn News, một người đàn ông dáng vẻ nghiêm nghị nhưng gương mặt tỏ vẻ cáu giận.

"Con gái yêu quý, ta định thông báo một tin mà con mong chờ rất lâu. Nhưng kiểu này thì chân thành xin lỗi con rồi."

Người đàn ông đó khẽ cười đểu, nét cười giống hệt khi nó đang sắp làm điều gì đó thú vị...

~end chap 10~

Truyện convert hay : Dị Thế Đan Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện