Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Trở Lại Trường Học (3)


trước sau

- Đông thế!_ Windy nhăn nhó nhìn vào căng tin.

Quả đúng là rất đông. Bây giờ chỉ có thể dùng cụm từ "kiến vỡ tổ" để miêu tả cho sự hỗn loạn khủng khiếp này. Windy thấy nó vẫn thản nhiên không nói gì thì bực tức:

- Này! Mi không tìm cách chen vào cái đống nhặng xị này đi đứng đó làm cảnh hả?

Nó không nói gì cả, lặng lẽ kéo tay Windy vào bên trong căng tin.

- Nè đông lắm sao vô?_ Windy níu níu tay nó lại hỏi.

- Trật tự đi_ nó thở hắt ra rồi nhìn vào đám đông hạ giọng xuống lạnh lùng nói gần như ra lệnh_ Tránh đường!

Im lặng.

Cả lũ không cùng hẹn mà đồng loạt quay sang nó. Ghét bị mọi người dồn sự chú ý vào mình, nó hạ thấp giọng hơn nữa nói hệt như một lời đe doạ:

- Tránh đường không thì không ai gặp được Mặt trời ngày mai đâu!

Tiếng cuối cùng được phát ra cũng là lúc tất thảy mọi người dẹp một con đường cho nó đi. Không hiểu vì sao mà lời nói của nó có sức tác động lớn tới vậy. Cảm giác thật ớn lạnh sống lưng.

Nó thản nhiên đi qua một cách bình thường rồi mua đồ ăn. Windy cứ mắt tròn mắt dẹt nhì nó bái phục. Ôi tài năng là đây!

Khi nó chọn đồ ăn xong chọn bàn ăn cho mình thì cái đám đông đó lại tiếp tục nhiệm vụ cao cả của mình: mua đồ ăn

. Bọn nó vừa xử lí bữa trưa đó vừa tám chuyện thì đột nhiên có tiếng hét lên:

- HOTBOY TỚI RỒI MỌI NGƯỜI ƠI!!! ANH KEN VÀ ANH KEY TỚI RỒI!!!

Rồi sau đó đồng loạt nhiều tiếng hét ầm ĩ vang lên.

- ANH KEN, ANH KEY!!! ÔI ANH ẤY ĐẸP TRAI QUÁ!!!

- ÔI THẦN TƯỢNG CỦA LÒNG EM!!! I LOVE U!

- ANH ƠI LÀM BẠN TRAI EM ĐI!

Windy đang uống nước thì sặc sụa hết cả ra. Nó thì bỏ gói bim bim xuống nhíu mày vì bị phá mất hứng ăn của mình. Windy cũng kêu tướng lên:

- Hét gì! Ai đấy hả? Đang ăn ngon mà phá người khác như thế sao? Không biết mấy người đang nói về ai nhưng làm ơn im lặng cho người khác ăn ngon cái! Ai đẹp trai chứ? Đẹp trai lai khỉ đúng chứ? Grừ!

Im lặng.

Nó hài lòng nhìn Windy đang độc thoại. Nó "rảnh rỗi" quá nên bổ sung thêm một câu khiến ai nghe cũng bổ chửng:

- Ta Like câu của mi. Đám HOT PHÂN đó thì được tích sự gì!

- Hơ hơ ta mà lại_Windy chống nạnh mắt ngước lên trời tự sướng.

Nó cũng phảng phất chút nét cười trong đôi mắt. Nhưng ngó về đám con trai lại thấy đám con trai đang nhìn mình với ánh mắt thương cảm còn con gái thì lại khinh khỉnh kiểu "đáng đời cho chết" thì ngay lập tức bộ óc của một phóng viên cho biết sắp có chuyện xảy ra với mình.

Nó cũng phảng phất chút nét cười trong đôi mắt. Nhưng ngó về đám con trai lại thấy đám con trai đang nhìn mình với ánh mắt thương cảm còn con gái thì lại khinh khỉnh kiểu "đáng đời cho chết" thì ngay lập tức bộ óc của một phóng viên cho biết sắp có chuyện xảy ra với mình.

RẦM!!! Một bàn tay đập rầm vào bàn của nó. Trong tầm dự đoán nên nó chẳng ngạc nhiên gì. Chỉ có Windy là giật thót ngã ngồi xuống ghế.

- Cô.vừa.nói.cái.gì.hả_ tiếng gằn giọng thấy rõ của một người ngay bên cạnh nó vang lên.

Nó không biểu hiện gì, chỉ quay mặt nhìn người vừa phát biểu. Và... Ồ... Đó chính là người đã đụng độ với nó bữa trước... Là hắn.

Có lẽ do cặp kính cận nên hắn không nhận ra nó chính là người hôm đó hắn đã gặp... Chỉ cảm thấy nó rất quen... Nhưng không biết là ai...

- Gì?_ nó khó chịu lên tiếng.

Nhìn thấy tên này là nó lại nhớ tới vụ đó... Vụ mà chiếc vòng nó giữ kĩ như một kỉ vật đã bị hỏng mất. Nó căm thù hắn và con nhỏ đó lắm rồi. Giờ gặp lại hắn... Nó còn căm thù hơn.

Hắn thì vẫn nhìn nó vì trông nó rất quen. Khó chịu, nó đập rầm vào bàn khiến hắn tỉnh lại:

- Có chuyện gì thì mau nói đi!_ nó chiếu tia mắt băng giá lên hắn nói rồi nhanh chóng quay mặt về chỗ Windy.

Không khí lúc này quá căng thẳng. Ai cũng nín thở quan sát chuyện đang diễn ra ở đây. Hắn cũng lấy lại phong độ của mình trước kia mà lạnh lùng gằn giọng:

- Cô dám nói chúng tôi như vậy mà còn định ra oai ở đây ư? Buồn cười quá nhỉ?

Windy nhìn hắn và cũng đã nhận ra đó là ai. Thảo nào nó lại thái độ nghiêm trọng như vậy. Windy đứng dậy cãi lý với hắn:

- Cái gì đấy? Anh quá đáng vừa vừa thôi chứ? Chúng tôi nói ai thì mặc chúng tôi! Anh cản là xâm phạm quyền tự do ngôn luận đấy!

- Nhưng hai cô đang nói xấu chúng tôi đấy!_ một tiếng nói cất lên đằng sau hắn_ Nếu vậy là xúc phạm nhân phẩm người khác đó nhá! Ơ...

Người đó đang nói thì khựng lại khi nhìn thấy Windy. Windy cũng đứng chôn chân tại chỗ.

- Ơ... Là người lúc sáng đây mà?

Windy gật gật đầu.

- Đúng rồi!

- Vậy sao bạn lại nói xấu chúng tôi?

Windy không biết trả lời như thế nào. Nhưng đột nhiên cô lại nhớ tới việc ban sáng tên đó định cua mình. Thế là, nắm bắt thời cơ rất nhanh, Windy bắt đầu dùng chiêu độc nhất vô nhị của mình:

- Nhưng... Mình đâu có biết là ai đâu_ mắt cô bắt đầu long lanh giọt nước_ Tại họ làm ồn quá nên mình định nói người gây ra vụ này một chút cho hả giận thôi mà! Như thế có gì sai sao?

Người đó_ Key, đang dần trở nên luống cuống khi thấy Windy đang sắp khóc. Một người như Key, suốt ngày đối mặt với nước mắt con gái mà như thế này thì có
thể biết tầm ảnh hưởng của Windy to lớn như thế nào.

- Mình có nói gì bạn đâu_ Key với vội chiếc khăn giấy đưa cho Windy_ Cầm lấy nè!

Windy đón lấy chiếc khăn, sụt sịt nhăn mặt:

- Mình... Có làm gì đâu chứ!

Học sinh đứng coi mà mắt trố hết cả ra. Đường hoàng là Key thiếu gia đào hoa không coi gái ra gì vậy mà hôm nay lại thay đổi 180 độ. Ai mà tin được chứ?

- Nhảm nhí!

- Nhảm nhí!

Cả đám đồng loạt lại quay về phía người phát ra tiếng nói. Là nó. Nó đứng dậy rời khỏi ghế:

- Tôi có việc. Xin phép đi trước!

- Hân Hân?_ Windy thôi không nước mắt cá sấu nữa, nhìn nó vẻ buồn buồn.

Hắn chỉ im lặng nhìn theo nó. Không hiểu vì sao nhìn nó bây giờ thì hắn không thể ra tay với người con gái này nữa. Hắn không thể mở miệng dù là một chữ duy nhất cũng không thể nói. Trông đằng sau... Nó thật cô đơn và buồn bã...

- CẨN THẬN! HÂN HÂN!!!

Windy thét lên khi thấy nó bị trượt vỏ chuối dưới đất và sắp ngã. Đứa chết tiệt nào đã vứt vỏ chuối bừa bãi như vậy chứ! Nếu tóm được thì sẽ không yên thân đâu!

1s...

2s...

3s...

Nó vẫn chưa ngã... Hoàn hồn trở lại, hình như nó đã được ai đỡ khỏi cú ngã dập mặt này. Định cảm ơn người đã cứu mình, nhưng nó lại nuốt ngay vào bụng...

Vì người đó...

Là hắn.

3s...

4s...

5s...

- Thả tôi ra!_ nó hạ thấp giọng nói đến mức thấp nhất trong khi hắn vẫn còn giữ chặt mình.

- Xin lỗi!_ hắn vội buông nó ra, buột miệng nói.

Ai cũng ngạc nhiên, đặc biệt là Key, bạn hắn tới mức tột độ. Lời xin lỗi mà rất khó có bao giờ nghe được từ con người này bây giờ lại có thể nói vô cùng dễ dàng. Có vẻ như hắn đã thay đổi đôi chút gì đó từ trái tim mình mà hắn không hề biết. Có đúng vậy không?

Nó quay người lặng lẽ đi mất. Đi một cách im lìm... Và tới khi tất cả trở về thực tại thì nó đã biến mất lúc nào không biết...

.

Nó đi lên sân thượng của trường như một thói quen lúc tâm trạng không ổn định. Tháo chiếc kính đã đeo trên mặt kia, nó vươn vai hít thở sâu đón những làn gió mát rượi từ xa xa thổi về...

- Thích lắm sao?_ hắn từ đằng sau nó khẽ nói. Dường như hắn không muốn phá hoại sự thoải mái của nó.

- Anh nghĩ thế nào?_ nó vẫn giữ nguyên tư thế, nhàn nhạt trả lời lại hắn.

Rồi như một hành động quen thuộc, nó lại đưa tay lên phía trên ngực cầm lấy mặt vòng cổ... Nhưng cái vòng đó đâu còn... Nó khẽ thở dài...

- Tôi thấy cô rất quen... Hình như tôi đã gặp cô_ hắn nhẹ nhàng nhấc chân tới gần chỗ nó.

- Thật sao? Còn tôi thì không_ không để ý cho lắm, nó vẫn thả hồn mình trong gió cho quên hết muộn phiền.

- Thật sao? Còn tôi thì không_ không để ý cho lắm, nó vẫn thả hồn mình trong gió cho quên hết muộn phiền.

Nhưng... Nó khựng lại. Dường như nó đã quên mất điều gì đó. Vội cúi đầu xuống, nó cố mở to đôi mắt bị cận 1,25 độ của mình ra để tìm kiếm cặp kính đã bị nó để xuống đất.

- Của cô đây... Phải không?_ tay hắn cầm kính của nó, cúi đầu xuống hỏi.

Nó cứng đờ người lại. Thật sự nó không biết phải làm sao bây giờ nữa. Nên đứng trước mặt hắn cho hắn biết nó là ai hay... Trốn tránh hắn để lãng quên đi chuyện trước kia chỉ mới xảy ra hôm qua?

- Tôi hỏi đôi kính này có phải của cô không?_ hắn cảm thấy bực mình khi nó không phản ứng gì như vậy.

Nó vẫn trong tình trạng như thế. Mất kiên nhẫn, hắn nắm lấy tay nó kéo mạnh khiến nó quay ngoắt lại về phía mình...

1s...

2s...

3s...

- Cô..._ hắn bất ngờ nhìn nó_ Sao lại...

- Sao trăng gì?_ nó quay đầu đi, cố gắng thoát khỏi bàn tay rắn chắc của hắn.

- Là... Cô?_ hắn nghi ngờ, lấy tay xoay mặt nó lại xem xét.

- Thả tôi ra!_ nó cố vùng vẫy khỏi tay hắn_ Là ai chứ?

Hắn rồi cũng định thần lại đôi chút... Hắn nhớ ra một điều gì đó. Ngay lập tức, hắn nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của nó... Đôi mắt mà hắn nhớ nhất khi đối diện con người lúc trước...

- Không phải..._ hắn thở dài rồi buông nó ra_ Xin lỗi... Tôi nhận nhầm. Người đó... Có đôi mắt màu đen. Còn cô lại là màu tím... Có lẽ... Người giống người thôi!

Nó lại đứng bất động. Màu đen ư? Sao lại...

- Đã làm phiền rồi. Tôi đi trước! Đây là kính của cô.

Hắn ngước đầu lên trời một chút rồi lặng lẽ bỏ đi. Nó cứ bần thần như vậy mà suy nghĩ và chợt phát hiện ra. Do là hôm qua nó đã đeo kính áp tròng lúc ra ngoài. Với sở thích đổi màu mắt quái dị của nó thì chuyện đôi mắt màu đen như vậy có lẽ là chuyện quá đương nhiên.

- Việc tốt... Hay việc xấu đây..._ nó tự hỏi chính mình.

Mắt nó khẽ cụp xuống nghĩ ngợi. Chuyện này nó chưa biết nên xử sự ra sao nữa. Cho hắn biết... Hay giấu nhẹm đi sẽ tốt hơn? Mái tóc nó khẽ bay bay. Gió... Cứ thế thổi vào tâm trạng con người...

Chia sẻ...

Âm thầm...

Lặng lẽ...

~end chap 2~

Truyện convert hay : Mỹ Nữ Tổng Tài Mạnh Nhất Cao Thủ

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện