Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Hiểu Lầm (3)


trước sau

Kết thúc nhanh chóng, nó bỏ đi. Hắn vẫn đứng đó với đôi mắt tức giận tột cùng. Nếu chưa tìm ra dấu vết của MJ, nó chắc chắn sẽ không bao giờ chịu thừa nhận. Hắn thề, nhất định phải tìm bằng được, dù là ai đi chăng nữa...

Nhưng... Nếu MJ là nó thì sao? Chính hắn cũng không biết xử xự kiểu gì nữa...

"Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt." câu đó ám chỉ ai?

- À còn nữa_ nó đi tới cửa, nhớ ra điều gì đó liền dừng lại_ Tôi không phải người thừa kế News.

- Sao... Sao?

...

Địa điểm vẫn là căn phòng tối om kia, chỉ tồn tại ánh sáng qua màn hình.

Vẫn là tiếng lộp cộp của đôi giày cao gót và tiếng cửa mở ra.

- Hình như chúng ta có quý nhân trợ giúp thì phải_ người ngồi trên ghế nói khi nghe tiếng giày quen thuộc.

- Chưa chắc. Vẫn chưa thể xác định đó là bạn hay thù_ Diễm My lãnh đạm trả lời, đôi mắt hướng về phía màn hình.

- Chưa chắc. Vẫn chưa thể xác định đó là bạn hay thù_ Diễm My lãnh đạm trả lời, đôi mắt hướng về phía màn hình.

- Hừ, chắc chắn là có kẻ đã biết chúng ta sẽ thắng và giúp chúng ta. Haha, không ngờ người đó là một hacker trình độ cao_ Phong cười sảng khoái.

- Có ngu mới tin cái đó_ Diễm My lạnh giọng_ Thật vô căn cứ!

Phong thôi cười, ngay lập tức đứng dậy giữ chặt cổ Diễm My. Anh ta gằn giọng đe doạ:

- Đừng làm mất hứng tôi khi tôi đang vui vẻ. Nếu không, dù là tướng lĩnh hàng đầu tôi cũng xử chết. Lúc đó xin tha cũng đã muộn!

Diễm My mặt trơ ra, sợ hãi chỉ là hư vô. Khẽ nở nụ cười nửa miệng, cô ta chẳng ngại gì mà thách thức.

- Thử xem. Lúc đó anh trả thù kiểu gì.

- Cô... Được rồi coi như cô may mắn!

Phong tức giận không thương tiếc ném một phát khiến Diễm My lao
người vào tường, ê ẩm. Khó chịu, Diễm My đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu hằn những tia máu. Rất may đây là một căn phòng thiếu ánh sáng nên Phong không biết gì.

"Mình phải nhịn! Nhịn để trả thù! Bảo Hân, xin lỗi ta muốn mượn mi làm con át chủ bài... Một công cụ..."

...

...

Nó đang ngồi nốc rượu tại một bàn VIP trong góc tối quán bar Night. Cuối cùng nó lặng im, khẽ lắc lắc ly lượu màu đỏ sóng sánh.

Đầu nó đột nhiên hiện lên hình ảnh của hắn. Nhếch môi cười khổ, nó tự chửi mình tại sao cứ nhớ tới hắn như vậy. Ha, hắn đâu có tin tưởng nó đâu. Do nó ngộ nhận, ngộ nhận mà... Hơn nữa nó còn hi vọng nữa chứ... Buồn cười... Nó tự nhận mình sai lầm trầm trọng.

Mà cũng không thể trách hắn. Hắn là thiếu gia độc nhất của tập đoàn SW, trách nhiệm đối với tập đoàn và gia đình rất cao. Là nó, chắc nó cũng sẽ xử sự như vậy giống hắn thôi... Đó lá điều bắt buộc.

Nhấp thêm một ngụm nữa, lại nhớ tới cái danh "MJ" và khiến khuôn mặt nó xuống sắc tồi tệ. Khỉ thật, chắc chắn cái tên giả dạng đó đã được giúp đỡ. Nó sắp tóm được đuôi tên đó rồi mà lại để tuột mất. Nếu bắt được, cái mạng chết giẫm của hắn ta sẽ không bảo toàn được lâu đâu. MJ, chúng không đủ tư cách chạm tới danh hiệu đó!

Nó nghiến răng, bàn tay vô thức siết mạnh cái ly trong tay... Vỡ tan... Màu rượu đỏ ối hoà lẫn với máu xuyên qua kẽ tay... Tuôn xối xả...

Nhưng nó không thèm quan tâm. Đơn giản, nó đã quá quen với vết thương kiểu này. Cảm giác với những vết cắt đã gần như là biến mất...

Truyện convert hay : Hảo Dựng Liên Tục: Tổng Tài Daddy Bá Đạo Sủng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện