Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Đối Mặt (2)


trước sau

Gần như cả lớp (trừ nó, Windy và sáu thằng con trai) lao như thiêu thân tới chỗ Albert, chen lấn để được chạm vào thần tượng của mình. Bây giờ lớp y hệt một cái chợ vỡ, nhốn nháo, loạn xạ không thể tả. Nhân vật trung tâm - Albert - biết là sẽ bị kẹt giữa đám "ruồi" này, vô vọng, chỉ biết đưa ánh mắt cầu cứu tới cô giáo, người anh ta cứ bị xô hết bên này tới bên nọ, suýt nữa ngã nhào ra đất, bị fan bám nhách tả tơi. Tội nghiệp, Albert không dám phản kháng gì (hay nói nặng hơn tẹo là không thể làm gì), anh ta phải bảo vệ hình tượng thân thiện của mình nữa chứ. Vả lại, Albert là một người vô cùng tôn trọng phái nữ, cư nhiên sẽ không dám làm gì gây tổn thương tới họ, dù chỉ là cái móng tay. Một chàng trai hiếm có đó chứ!

...

"Cái quái gì?" nó nhíu mày mở mắt, đập ngay vào là cảnh khiến nó cực - kì - ghét, cái cảnh "hỗn tạp" của sự chú ý. Quá ồn ào, nhức đầu! Mất luôn cả giấc ngủ "ngàn vàng" của nó nữa chứ. Mấy người đó định tạo phản, dám gây ầm ĩ ở đây? Liếc mắt sang Windy, nó khẽ hất đầu sang đám đông đó ra hiệu cho cô nàng.

Đương nhiên Windy hiểu, nó đang muốn cô làm điều gì. Nhưng Windy giả ngu, ngó lơ ra chỗ khác. Hứ, cô thù dai lắm nha! Ai kêu từ sáng tới giờ nó "đàn áp" tinh thần cô thê thảm tới mức nào. Muốn cô dẹp loạn, đợi thế kỉ sau đi!

Đám nữ sinh càng được nước làm tới, vây chặt lấy Albert như sam. Căn bản, lời nói yếu ớt của cô giáo hoàn toàn vô tác dụng lúc này. Windy khoái chí quan sát gương mặt ngày một tối sầm của nó...

Nhưng, cô nàng này quên mất điều gì đó thì phải...

Windy đang vui vẻ, bỗng dưng cảm thấy có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến cả người cô phút chốc cứng đờ lại.

Thôi chết rồi!

Mồ hôi không biết từ đâu túa ra, mặc dù bây giờ đã là giữa đông. Windy ớn người, lia nhanh mắt tới đám đông rồi di chuyển sang gương mặt đã chuyển sang đen ngòm của nó, vội vã thay đổi quyết định.

Thôi, coi như là Windy này làm người tốt một lần đi! Vừa giúp được nó, vừa giúp mình và cái "đống" kia thoát khỏi trận lôi đình của nó (nói đại là sợ bị nó cho ăn chưởng đi, bày đặt người tốt)

- O...k, ta... dẹp... dẹp giúp... mi_ Windy lắp bắp, sau đó hét tướng_ DỪNG HẾT LẠI! VỀ CHỖ NGỒI CỦA MÌNH NGAY LẬP TỨC!!! MẤY NGƯỜI ỒN HẾT CHỊU NỔI RỒI!

Cả lũ không hẹn mà đồng loạt quay sang Windy. Mấy đứa con gái mắt xanh mỏ đỏ nhìn bằng ánh mắt căm thù như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Ai biểu tự dưng Windy phá đi hứng của bọn đó chứ! Albert và cô giáo thì vô cùng biết ơn, cảm kích tới Windy đã mở lời giúp.

Một con nhỏ chanh chua gan to lớn mật đứng ra quát Windy, giọng điệu tới kinh tởm:

- Con kia, ngày thường đừng nghĩ tao không đụng tới mày mà mày được thế làm càn ở đây nhá! Mày tưởng dựa vào cái gia thế nhà mày và anh Key là mày một bước lên tận trời coi thường tất cả đâu! Con nhỏ lẳng lơ, mày định bắt cá hai tay với anh Key và anh Albert sao? Tự biết thân biết phận đi!

- Con kia, ngày thường đừng nghĩ tao không đụng tới mày mà mày được thế làm càn ở đây nhá! Mày tưởng dựa vào cái gia thế nhà mày và anh Key là mày một bước lên tận trời coi thường tất cả đâu! Con nhỏ lẳng lơ, mày định bắt cá hai tay với anh Key và anh Albert sao? Tự biết thân biết phận đi!

Con nhỏ mắt xanh mỏ đỏ này ghê gớm thật. Dám đụng tới Windy, hậu quả không hề nhỏ.

Albert chẳng ngạc nhiên gì với những tình huống này. Anh ta từng chứng kiến khá nhiều cảnh này trước mặt mình rồi (vô tâm). Điều khiến Albert thấy lạ là, Windy không hề xuất hiện sự tức giận nào, chỉ duy hàng lông mày hơi cau lại lúc đầu rồi dãn ra ngay, đôi môi xuất hiện nụ cười ngọt ngào đầy ẩn ý, hình như có chút nguy hiểm.

"Muốn gặp Diêm Vương, báo tôi một tiếng, không cần tốn lời vậy đâu" Một giọng nói đầy tử khí thoảng qua, phả hơi lạnh vào tai con nhỏ chanh chua đó, khiến mặt cô ta xám ngoét lại. Chớp mắt, cả thân hình cô ta đổ rạp xuống đất. Một con dao sắc lẹm cứa rất sâu vào hai bắp chân cô ta, máu tanh nồng nặc như lũ chảy ra.

Đôi chân cô ta coi như bị phế.

Sau một khoảng thời gian bất động, cả lớp mới nhận ra điều gì, khiếp sợ, mắt trợn tròn. Trừ Windy ra, có vẻ cô đã biết trước. Tác giả vụ này không ai khác chính là nó. Nó đã về lại chỗ ngồi từ bao giờ, tay vẫn cầm con dao dính máu ve vẩy. Đôi môi nó khẽ mở vẻ hài lòng, khuôn mặt không hề biến sắc. Ba giây! Ba giây để phế một đôi chân. Thật thần tốc!

Windy mỉm cười, khá hài lòng với kết quả này. Quả nhiên là nó, Black Moon, so
tốc độ hiếm ai bì kịp.

Mọi người hay thắc mắc, vì sao lại là nó ra tay xử mà không phải Windy. Nói ra cũng ít người tin, đơn giản chỉ vì nó ghét những ai dám đụng chạm tới bạn nó, đặc biệt là Windy. Thứ hai, không muốn cô bạn mình phải ra tay với cái loại "bẩn thỉu" nên nhất định nó phải động thủ trước... Và cũng vì, Windy yếu hơn, bảo vệ là lẽ đương nhiên (Windy yếu cũng thừa sức khử mấy trăm người như nhỏ kia).

Con nhỏ chanh chua kêu gào trời đất vì quá đau, nước mắt đầm đìa. Cảm giác bị cắt thớ thịt của mình, không đau sao được. Bức quá hoá liều, con nhỏ vừa thét vừa chửi rủa nó. Nó khẽ nhíu mày, con nhỏ này ăn gan hùm rồi. Bàn tay đang đung đưa con dao bỗng dừng hẳn. Hành động đó khiến cả đám bất động, khẽ nuốt nước bọt. Gì nữa đây...

Khoé môi nó hơi run rẩy. Thật sự, lúc này nó rất muốn cười. Có cần thiết phải quan sát từng chi tiết nhỏ nhặt rồi lo sợ rằng nó sẽ khử con nhỏ đó sau mấy giây nữa không... Lo hão... Yên tâm là nó chưa từng giết người đâu... Chỉ cho sống không bằng chết thôi...

Sự kiềm chế của nó rất tốt nên vẻ mặt đó cũng chỉ xuất hiện thoáng qua... Có điều, nó dằn mình hơi quá nên người ngoài nhìn vào cảm thấy nó đang tức giận hơn. Theo phản xạ, họ lại cứng đờ sống lưng, tinh thần cầu nguyện cho con nhỏ chanh chua kia được siêu thoát...

Cô ta hãi quá lăn ra ngất xỉu. Mất hứng chơi đùa, nó phi con dao về phía cô ta, nhưng may sao mũi dao lại cắm phập xuống nền nhà lạnh lẽo... Lưỡi dao cứa nhẹ vào cổ, màu đỏ thẫm của máu lại nhẹ nhàng chảy ra... Chỉ cần thêm một mi li mét nữa thôi... Tính mạng cô ta chắc chắn không thể đảm bảo.

- Windy, cô ta nên được đưa vào "nhà chơi" chút chứ nhỉ?_ nó thản nhiên nói, giọng đầy tử khí.

- Windy, cô ta nên được đưa vào "nhà chơi" chút chứ nhỉ?_ nó thản nhiên nói, giọng đầy tử khí.

Nhà chơi...

Windy khẽ cảm thán. Ok, do cô cả nên khiến nó cáu tới vậy. Vào "nhà chơi", liệu có quá đáng quá...?

Nơi đó không hề đơn giản chút nào. Nơi tập trung ba mươi sáu kiểu hành hạ độc nhất thế giới, do chính tay nó thiết kế, chẳng hạn như treo ngược "nạn nhân" lên xà bằng... một sợi dây thừng dài, nhỏ chỉ bằng chiếc đũa, dưới rắc than đỏ, sau đó kéo dây thừng sát sạt mặt lớp than, rồi lại kéo lên nhanh. Dây thừng nhỏ dễ đứt... Ha ha, thử tưởng tượng xem... Tất nhiên, nếu đứt thật, tên đó vẫn sống vì sẽ có một cơ chế mở sàn nhà ra, "nạn nhân" rơi xuống một thùng lớn toàn... nước đá.

Trần Ngọc Bảo Hân quả là một người không nên đụng tới.

- Hơi... Quá thì phải Hân Hân_ Windy méo mặt.

- Dám lớn mật chửi ta, chỉ có thừa sống thiếu chết!_ nó lạnh lùng trả lời, quay về đúng chất Black Moon, không còn giả vờ như lúc nãy nữa.

Albert dưới danh nghĩa một nam tử luôn bảo vệ phái đẹp trên mọi hoàn cảnh cũng lên tiếng can ngăn:

- Bạn... Hân Hân gì đó này, dù thế nào thì cô ấy cũng là con gái, bạn nên bỏ qua...

- Michael, hi vọng anh làm đúng chức trách của mình.

Nó thẳng thừng cắt ngang, đồng thời gọi một cái tên không biết của ai khiến mọi người ngây ra khó hiểu.

Michael là ai? Sao nó lại...

Sắc mặt Albert đột nhiên chuyển sang trắng bệch.

- Cô... Là ai?

- Cô... Là ai?

Nó khẽ nhếch môi, nhàn nhạt trả lời:

- Trần Ngọc Bảo Hân.

- Tôi không hỏi cái đó!_ Albert gắt_ Mà khoan đã... Trần... Ngọc... Bảo... Hân?

Albert chợt nhớ ra gì đó, gương mặt đầy sửng sốt, nhất thời bị nó làm cho không nói nên lời. Trời, đó là đối tượng mà cha mình nói...

Nó chẳng quan tâm giờ tên này như thế nào, chỉ tập trung vào chuyện chính. Đôi mắt tím xinh đẹp qua lớp kính cận lướt qua màn hình của chiếc iphone, đôi môi không tự chủ nhếch lên lần nữa, rất khó phát hiện ra.

- Để sau. Gặp tại Bar Night, 10 giờ.

Ngắn gọn, dễ hiểu, đầy đủ thời gian địa điểm, đúng phong cách của nó.

Albert, à bây giờ nên gọi Michael, sau một hồi định thần cũng gật đầu đồng ý. Bar Night ở đâu nhỉ, lát phải đi tìm mới được.

Hai con người nói chuyện khó hiểu, chẳng đâu vào đâu, khiến Windy và cả lớp như tượng phỗng, ngu ngơ chả hiểu gì. Đứa nào cũng mang dấu hỏi chấm to tướng, ngay cả lúc trống hết tiết một vang lên mà vẫn chung thuỷ một tư thế cũ...

...

Truyện convert hay : Sủng Thê Thành Cuồng: Lóe Hôn Tổng Tài Quá Bá Đạo

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện