Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Khóc...??? (3)


trước sau

Khoảng mười phút sau, nó đi xuống tầng một. Hình như nó rất quen thuộc kiến trúc nơi này, bước đi không cần phải dò đường.

Hắn và chàng trai lúc nãy đang ở đại sảnh, trên mặt ai cũng hiện rõ vẻ đăm chiêu. Trên bàn còn hai tách trà nguội ngắt.

Cho đến khi nó tới gần mà cũng không phát hiện ra.

- Nghĩ gì mà nhập tâm vậy?

Tiếng nói nhàn nhạt của nó khiến hai người giật mình, nhanh chóng trở về thực tại.

Chàng trai mỉm cười xã giao:

- Cô tỉnh rồi? Tôi còn tưởng phải mất vài tiếng nữa chứ?

- Ừ_ nó gật đầu_ Cám ơn đã cứu tôi, Tử Dương.

Chàng trai nó gọi Tử Dương kia bất ngờ, nhìn nó với khuôn mặt khó tin:

- Sao cô biết tên tôi?

- Cô biết cậu ta?_ hắn cũng hỏi.

- Cô biết cậu ta?_ hắn cũng hỏi.

Nó chưa trả lời vội mà chỉ nói một câu, giọng thoáng chút bất đắc dĩ:

- Phó bang trí nhớ kém đi đấy.

- Đừng vòng vo nữa. Rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại biết tôi?

Tử Dương rốt cuộc chịu không nổi mà bất nhã gắt lên. Giọng nó nghe rất quen thuộc... Tuy nhiên vẫn chưa tài nào nhớ ra nổi.

Nó vẫn bình thản tự rót một tách trà mới. Nhưng khi cảm nhận được ánh mắt hắn xoáy sâu vào mình, trong lòng dấy lên một chút rối ren, không tự chủ được run tay một chút.

- Người biết được tôi không nhiều_ Tử Dương tiếp tục_ Chỉ có bang chủ, hai đàn em thân tín và.......... Không thể nào!

Tử Dương lộ vẻ mặt thất kinh, rõ ràng đang phủ nhận sự suy đoán chốc lát đó.

- Có gì mà không thể?_ nó hững hờ liếc qua hắn_ Đúng chứ?

- Đừng hỏi tôi. Nên nhớ tôi cũng chẳng biết gì về cô_ hắn tự nhận
mình là người ngoài cuộc.

Bàn tay nâng chén trà bỗng chốc dừng lại trên không trung, ánh mắt nó khẽ biến rồi trở lại trạng thái ổn định, bình tĩnh nhấp một ngụm. Có lẽ dừng chơi đùa ở đây được rồi...

- Tử Dương, đúng như anh đoán. Tôi là người bảo hộ bí ẩn của Snow White.

- Tử Dương, đúng như anh đoán. Tôi là người bảo hộ bí ẩn của Snow White.

- Hân Hân?_ hắn nhíu mày_ Đâu phải trò chơi.

- Xác nhận là biết.

Nói rồi, nó đứng dậy trở lên căn phòng lúc nãy. Một lúc sau, nó đi ra, trên tay cầm cây trâm bằng bạch ngọc.

Tử Dương hiện đang chết lâm sàng, có lẽ tiêu hoá không nổi thông tin. Cây trâm kia, có hoá thành tro anh cũng nhận ra! Đường nét trên đó quả thực có muốn làm cái thứ hai cũng vô dụng. Cây trâm này vô cùng đặc biệt. Hơn nữa... Lại là một đôi với bang chủ của Snow White...

Cô gái này đúng là người bảo hộ? Điều này quả thực vô lí.

Trong trí nhớ của Tử Dương, người bảo hộ luôn trên thân là một bộ đồ nam màu đen, tóc ngắn, đeo mặt nạ đen, ánh mắt sắc lạnh chết người. Một khi cây trâm phóng ra, không chết nhưng độc tố trên đó lại khiến tay chân mất cảm giác, từ đó không thể đi lại, cầm nắm bất cứ thứ gì.

Từ tung hoành khắp chốn trở thành người vô dụng, thậm chí còn phải dựa dẫm vào người khác, người nào mắc phải cảnh ngộ đó còn thảm hại, đáng sợ hơn cả chết.

Truyện convert hay : Hào Môn Vô Địch Con Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện