Thẩm Hi cùng với Phong Lãng đi được nửa đường thì dừng lại nghỉ ngơi, gương mặt của hắn đã tái nhợt vì mệt mỏi, Thẩm Hi lấy nước cho Phong Lãng uống để hắn cảm thấy đỡ hơn một chút.
Hai người dường như đã vô cùng kiệt sức, bỗng nhiên có tiếng bước chân đi đến Thẩm Hi bắt đầu sợ hãi, cô tìm kiếm một cành cây để phòng thân, Thời Phúc và Vũ Đinh đi đến thẩm Hi liền hét lớn nói.
“ Các người mà còn đến gần đây thì đừng trách tôi.
”
Vũ Đinh bị Thẩm Hi gõ vào cái đầu trọc của mình, anh ta liền hét lớn.
“ Cái đồ sao chổi này có biết là đau lắm không hả.
”
Thẩm Hi nhìn ra đó là người của Phong Lãng cô bỏ cành cây xuống rồi cười hề hề với Vũ Đinh.
“ Xin lỗi tôi tưởng là đám người ngày hôm qua ám sát chúng ta.
”
Thời Phúc đi đến chỗ của Phong Lãng nói.
“ Lão nhị anh sao rồi có ổn không ?”
Thẩm Hi Và Vũ Đinh cũng đi đến, cô lo lắng nói.
“ Mau đưa anh ấy về làng, để băng bó vết thương vì không được vệ sinh hợp lý nên nó đã bị nhiễm trùng.
”
Thẩm Hi đứng lên cô định tìm cách rời khỏi đây một mình, cô không muốn quay về ngôi làng quỷ quái đó một chút nào, nhưng Thẩm Hi vừa bước đi đã bị Phong Lãng níu tay lại.
“ không được đi, nguy hiểm lắm cô sẽ bị lạc đợi tôi bình phục tôi sẽ đưa cô đi.
”
Thẩm Hi đẩy tay của Phong Lãng ra nói.
“ Tôi không muốn quay về đó.
”
Phong Lãng gượng dậy mệt mỏi nói.
“ Nghe lời một chút đi.
”
Vũ Đinh bất mãn nói.
“ Cô nghe lời lão nhị thì chết hay sao, nếu vợ tôi mà có tính khí giống cô ta sẽ đánh cô ta ngay.
”
Thẩm Hi liền đi đến trước mặc Vũ Đinh trợn mắt nói.
“ Chỉ có đàn ông tồi mới dùng vũ lực với phụ nữ có biết không hả.
”
Thời Phúc bất lực nói.
“ Hai người có thôi đi không lão nhị có chết cũng là do hai người đấy.
”
Thẩm Hi và Vũ Đinh nhìn về phía của Phong Lãng rồi chạy đến chỗ của hắn lo lắng nói.
“ Tôi không muốn nhiều chuyện đâu, tất cả là do anh ta kiếm chuyện.
”
Vũ Đinh liếc nhìn Thẩm Hi một cái đầy bất mãn, bọn họ đưa Phong Lãng về xe, Thời Phúc là người lái