Thẩm Hi đi vào bên trong cô nhìn ngó xung quanh nhưng vẫn luôn đề phòng Phong Lãng, hắn đi đến giường rồi ngã lưng xuống nhắm mắt lại, Thẩm Hi nhẹ nhàng đi đến nói với Phong Lãng.
“ Anh không định thả tôi đi hay sao ? ”
Phong Lãng vẫn nhắm mắt nhưng lại lên tiếng.
“ Cô đã gây họa lớn rồi đấy có biết không hả bọn chúng cứ đứng rình rập bên ngoài đúng là phiền phức thật.
”
Thẩm Hi không hiểu Phong Lãng đang nói gì nên đã lên tiếng hỏi lại.
“ Anh đang nói về vấn đề gì vậy ?”
Phong Lãng đột nhiên quay người lại ấn Thẩm Hi xuống giường, cô mở to mắt bất ngờ về hành động của Phong Lãng.
Cô lấp bấp nói.
“ Anh muốn làm gì vậy ?’
Phong Lãng nhìn Thẩm Hi nói.
“ Cô đoán xem.
”
Thẩm Hi run rẩy nói.
“ Tôi chưa tắm cơ thể hôi lắm anh không chịu nổi đâu, với lại cũng không có gì để anh sờ đâu.
”
Phong Lãng nghe Thẩm Hi nói thì không nhịn được bật cười nói.
“ Đầu óc cô cũng đen tối thật đấy.
”
Thẩm Hi cau mày lại nói.
“ Vậy anh đang định làm gì tôi ?”
Phong Lãng thì thào vào tai của Thẩm Hi.
“ phối hợp với tôi có người đang nhìn lén chúng ta.
”
Thẩm Hi định quay lại nhìn thì lại bị Phong Lãng giữ lại.
“ Đừng nhìn, cô cứ rên rỉ thôi việc còn lại cứ để tôi làm.
”
Thẩm Hi buột miệng nói.
“ Tại sao phải rên ?"
Phong Lãng bất lực giải thích.
“ Bọn thuộc hạ của Tam Hưng đang rình mò bên ngoài xem tôi và cô có thật sự là người yêu của nhau hay không, cô mà không phối hợp thì bọn chúng sẽ bắt cô về cho đại ca của bọn chúng làm nhục cô không chỉ một tên mà cả đám thuộc hạ của Tam Hưng, lúc đó tôi không cứu được cô đâu.
”
Thẩm Hi nghe xong thì sợ hãi cô nhỏ giọng nói với Phong Lãng.
“ Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ làm chuyện đó nên không biết cách.
”
Phong Lãng thở dài nói.
“ Đúng là đồ ngốc vậy cô la lên đi cứ la hét ầm ỉ lên.
”
Thẩm Hi gật đầu nói.
“ La hét có đúng không ?”
Nhưng Thẩm Hi lại thầm nghĩ không có chuyện gì mà cứ bắt cô rên rồi lại la, những vai diễn bi thương cô còn diễn xuất được chứ mấy việc này