Hân Đồng sợ cảnh sát sẽ bắt Vũ Đinh đi cô không cho anh ta lộ diện, hai người cứ âm thầm đưa Phong Lãng về nhà của mình để chữa trị, bọn họ cố gắng hết sức để cứu Phong Lãng, nhưng hắn dường như không còn một sự sống nào cả, mạch đập yếu ớt, nhờ có những bài thuốc mà Hân Đồng đã học được từ dì hoa mà tình trạng sức khỏe của Phong Lãng mới có thể được cãi thiện có lại được nhịp tim, nhưng cơn hôn mê cứ kéo dài dường như hắn không thể nào tỉnh lại được, hai vợ chồng Vũ Đinh rất hi vọng Phong Lãng sẽ bình phục, bọn họ ngày đêm mong mỏi hắn tỉnh lại.
Đến khi Phong Lãng tỉnh dậy thì lại mất trí nhớ hoàn toàn, vì đầu đã bị va chạm mạnh.
Phải mất rất lâu mới có thể hồi phục, hắn thường bị những cơn đau đầu hành hạ khiến cho bản thân đau đớn không thể nào chịu đựng được, Phong Lãng cứ như một con người khác, mỗi ngày chỉ ăn thức ăn mà Hân Đồng chuẩn bị rồi lại ra bên ngoài rất lâu mới quay về, có lần Vũ Đinh tò mò đi theo để xem những hành động kì lạ của hắn, Phong Lãng đang cố gắng nhớ ra điều gì đó, hắn đứng nhìn ngôi làng đã bị bỏ hoang rất lâu, mỗi ngày đều như vậy, đến chiều tối mới quay về.
Suốt khoảng thời gian dài đó cuộc sống của Phong Lãng trôi qua trong sự vô nghĩ, hắn đang cố nhớ lại từng mảnh kí ức mà bản thân đã trải qua, cuối cùng Phong Lãng cũng đã có một chút kí ức về cô gái mà hắn đã gặp gỡ trong lần đầu tiên và một mảnh kí ức về khoảng thời gian hai người ở bên cạnh nhau, nhưng mỗi lần càng cố gắng nhớ đầu của Phong Lãng lại đau như búa bổ không thể nào chịu đựng được, dù vậy hắn vẫn không từ bỏ và có sự giúp đỡ của gia đình Vũ Đinh, A giai con trai của Hân Đồng và Vũ Đinh luôn nhắc đến cái tên Thẩm Hi với Phong Lãng để hắn có thể nhớ ra được.
" Chú có biết chị Thẩm Hi không?"
Phong Lãng lắc đầu ngờ nghệch.
" Không."
Nhớ lại được chị ấy có mái tóc ngắn ngang vai, làn da rất trắng, lại còn xinh đẹp, chú thích chị ấy lắm chú không nhớ sao ?"
Phong Lãng hoài nghi nhì A Giai.
" Chú thích nhiều lắm sao ?"
A Giai ngây thơ gật đầu.
" Đúng rồi chú thử nhớ lại xem."
Phong Lãng cố gắng nhớ lại đột nhiên đầu lại đau đớn khiến cho hắn rên rỉ, tối đến Phong Lãng cứ lẩm bẩm cái tên Thẩm Hi, từng mảng kí ức đã từ từ hiện ra trong đầu hắn, gương mặt của Thẩm Hi ngày càng rõ ràng hơn trong tâm trí của Phong Lãng.
Cuối cùng hắn cũng đã nhớ ra được điều gì đó, nhưng vẫn chỉ là hình ảnh mơ hồ còn mọi thông tin về