Edit: Thanh Mục
Lại là một đêm Giáng sinh.
Phố đi bộ quen thuộc, Úc Diêu và Tô Mặc Ngôn gặp lại nhau.
Ninh Thành vào mùa đông so với Osaka còn lạnh hơn.
Tô Mặc Ngôn đánh giá thấp nhiệt độ ngoài trời tháng mười hai ở Ninh Thành, trên người chỉ mặc một cái áo khoác ngắn.
Một trận gió lạnh cuốn tới, cả người lạnh đến run rẩy.
Mũi hơi bị nghẹt, Tô Mặc Ngôn hắt hơi hai cái liên tiếp, vốn là hơi cảm lạnh, thế này càng nghiêm trọng hơn.
Tô Mặc Ngôn nhìn xung quanh.
Cách đó không xa là trung tâm mua sắm lớn, hệ thống sưởi ấm khẳng định đầy đủ.
Ngay khi Tô Mặc Ngôn chuẩn bị đi tới trung tâm thương mại...
Trong đám đông đột nhiên nổi lên một trận xáo trộn.
"Đứng lại..."
"Đừng chạy ——"
Một người đàn ông mặc quần áo bông đen trực tiếp hướng Tô Mặc Ngôn chạy tới.
Tô Mặc Ngôn còn đi giày cao gót, trọng tâm bất ổn.
Có người đuổi theo đằng sau, hét lên, "Kẻ trộm...".
Tình huống khẩn cấp, Tô Mặc Ngôn lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra, xuất phát từ bản năng cô đưa tay ra bắt người đàn ông kia.
Nhưng người đàn ông kia phản ứng nhanh, trực tiếp giãy thoát, tiếp tục chạy về phía trước.
Tô Mặc Ngôn ngày thường không quen với những thứ này, cô đi du lịch nước ngoài sáu năm, đi qua nhiều thành phố như vậy, chuyện kỳ quái gì chưa từng gặp qua? Khi đi du lịch cũng bị móc túi, bắt trộm không phải là lần đầu tiên cô ấy gặp.
Cô bắt đầu đi giày cao gót từ năm 18 tuổi, đi giày cao gót chạy như đi trên mặt đất.
Tô Mặc Ngôn đuổi theo người đàn ông kia, phỏng chừng người nọ chạy một khoảng cách, thể lực không chống đỡ nổi, chạy không nổi, thở không ra hơi.
"Còn chạy đi đâu nữa..." Không chạy được bao xa, Tô Mặc Ngôn liền đuổi kịp.
Người đàn ông kia thấy là một cô nương tiến lên, cao cao gầy gầy, không đáng lo ngại, tiến lên muốn động thủ với Tô Mặc Ngôn.
Với công phu tay chân của Tô Mặc Ngôn, đối phó với một tên trộm gà trộm chó, còn không phải dư dả.
Đối phương động thủ với mình, Tô Mặc Ngôn năm ba cái ứng phó, cuối cùng qua vai quăng người nọ ngã xuống đất.
Bốn phía đã vây quanh không ít quần chúng vây xem.
Trong đám đông một mảnh xôn xao.
"Oa, tiểu tỷ tỷ thật đẹp trai——"
"Lợi hại a——"
“......”
Một số người khác lấy điện thoại ra, bắt đầu chụp ảnh và quay video.
"Đụng phải tôi coi như anh xui xẻo." Tô Mặc Ngôn lạnh mặt nói một câu, sau đó khom lưng, từ trong tay người đàn ông kia đi lấy một cái túi xách hàng hiệu nữ, hẳn là vừa mới cướp.
Thật đúng là xui xẻo về đến nhà, bị một tiểu cô nương vật ngã xuống đất.
Người đàn ông kia vừa thấy đã có người báo cảnh sát, trực tiếp ném túi xách cho Tô Mặc Ngôn, xoay người dậy, đẩy mạnh Tô Mặc Ngôn, giậm chân bỏ chạy.
Không hề phòng bị, thân thể nhỏ bé của Tô Mặc Ngôn làm sao chịu được sức đẩy như vậy.
Cô lảo đảo một cái, thân thể không ổn định, giày cao gót vừa vặn giẫm lên một tảng băng nhỏ...
Thời tiết lạnh, một vết nước nhỏ tích tụ trên mặt đất cũng có thể đóng băng ngay lập tức.
Tô Mặc Ngôn trượt chân, trực tiếp hung hăng ngã trên mặt đất, cô ngã ngồi trên mặt đất, lúc chuẩn bị dậy, mới phát hiện khuỷu tay đã không còn cách nào co lại được.
Đau đớn muốn chết, Tô Mặc Ngôn cắn chặt môi dưới, xui xẻo, có thể bị thương xương.
"Ách..." Tô Mặc Ngôn còn đang đau.
Úc Diêu theo sát.
Nhìn thấy một màn vừa rồi sợ tới mức không nhẹ.
Nàng bước nhanh về phía cô gái ngã trên mặt đất, ngồi xổm xuống, khẩn trương hỏi, "Cô gái, cô không sao chứ? Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện."
Có thể tưởng tượng được, dưới tình huống như vậy, Tô Mặc Ngôn lại gặp Úc Diêu.
Tô Mặc Ngôn vừa ngẩng đầu, gương mặt Úc Diêu chiếm cứ hai mắt cô.
Tựa như nằm mơ, một năm qua, người phụ nữ cô không quên được, thế nào lại xuất hiện trước mắt cô.
Một năm nay, Úc Diêu không hề thay đổi chút nào.
Úc Diêu cũng cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, người phụ nữ giúp cô lấy lại túi xách, đúng là Tô Mặc Ngôn.
Không phải ở Nhật Bản sao?
Tuyết vẫn còn rơi, rơi trên tóc của họ, từ từ nhuộm trắng.
Các nàng nhìn mặt nhau, một lúc lâu sau không nói nên lời.
Là Tô Mặc Ngôn, Úc Diêu nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt cô.
Dưới ánh đèn đường không tính là sáng sủa, nàng xác định 100% là Tô Mặc Ngôn.
"Mặc Ngôn..." Cách một năm, Úc Diêu ở trước mặt cô, lại gọi tên cô, có vài phần nghẹt mũi.
Tô Mặc Ngôn cũng nhìn gương mặt Úc Diêu, trong lúc nhất thời quên đi đau đớn.
Cô từng tưởng tượng khi gặp lại Úc Diêu sẽ như thế nào?
Hẳn là mỉm cười, nói một tiếng "Đã lâu không gặp".
Hôm nay, một hồi tái ngộ không hề chuẩn bị, Tô Mặc Ngôn đối mặt với nàng, chỉ cảm thấy...
Nhớ nàng rất nhiều.
"Mặc Ngôn..." Úc Diêu lại kêu một tiếng, phảng phất không quá tin tưởng những gì nhìn thấy trước mắt.
"Đây là túi của chị?" Tô Mặc ngôn quay đầu lại, cầm lấy túi xách đưa cho Úc Diêu.
Úc Diêu muốn đỡ cô đứng lên, hết lần này tới lần khác kéo đúng cánh tay trái của cô.
"A......" Tô Mặc Ngôn đột nhiên nhíu chặt mày, hừ nhẹ một tiếng.
"Sao vậy? Cô bị thương ở đâu? Cánh tay à? Có đau không?" Úc Diêu liên tiếp bốn câu hỏi, khẩn trương cùng lo lắng.
Úc Diêu rụt tay về, không dám chạm vào cô.
Úc Diêu nhớ rõ, Tô Mặc Ngôn so với người bình thường còn sợ đau hơn rất nhiều, "Đứng lên, tôi đưa cô đến bệnh viện khám."
Tô Mặc Ngôn đã thất thần, Úc Diêu quan tâm cô như vậy, giữa hai người, giống như lại trở về một năm trước.
Úc Diêu nhíu mày, thấy Tô Mặc Ngôn đang nhìn mình xuất thần.
Ánh mắt hai người giao nhau, Úc Diêu bắt đầu tâm viên ý mã.
Một năm trôi qua, dường như không có gì thay đổi, Tô Mặc Ngôn vừa xông vào tầm mắt nàng, cảm xúc của nàng lại bắt đầu bị Tô Mặc Ngôn dẫn dắt.
Tuyết, dưới cái im lặng.
"Không sao cả, ngã một cái mà thôi." Thái độ của Tô Mặc Ngôn không lạnh không nóng.
"Tôi đưa cô đến bệnh viện..." Úc Diêu cẩn thận đỡ cô dậy.
"Không cần." Đứng lên, Tô Mặc Ngôn cười cười.
Cô về nước một tuần cũng không nói cho Úc Diêu, bởi vì cô cảm thấy, cô và Úc Diêu có thể không gặp mặt, thì đừng gặp mặt đi.
Nuốt chửng mạng lưới tiểu thuyết.
"Mặc Ngôn." Úc Diêu không rõ, vì sao Tô Mặc Ngôn đột nhiên bắt đầu trốn tránh mình.
Nàng vẫn khó tin, chính Tô Mặc Ngôn đã thay đổi rồi sao, cho nên mệt mỏi với nàng, cho nên không liên lạc với nàng nữa.
"Tôi nói không cần" Tô Mặc Ngôn đẩy tay Úc Diêu ra, giữ khoảng cách với nàng, mỉm cười lễ phép nói, "Tạm biệt."
Có trời mới biết nói như vậy, khi đẩy Úc Diêu ra, trong lòng cô có bao nhiêu khó chịu.
Úc Diêu cứ như vậy