Edit: Thanh Mục
Đây là "lễ vật".
Vẫn không đoán được ý tưởng quỷ của Tô Mặc Ngôn.
Úc Diêu cũng giống như Tô Mặc Ngôn, giơ điện thoại lên dán vào bên tai.
Họ đứng trên ban công, nhìn nhau không xa, với đôi mắt mỉm cười.
Liếc mắt một cái vạn năm, đại khái là loại cảm giác này.
Vào mùa đông, có một sự lãng mạn khác.
Điều duy nhất Tô Mặc Ngôn cảm thấy tiếc nuối chính là hình tượng hiện tại của mình quá thất vọng, cánh tay trái bị thương nặng.
Câu đầu tiên của năm nay "Chúc mừng năm mới", bất ngờ đầu tiên mà Tô Mặc Ngôn cho Úc Diêu.
Tô Mặc Ngôn không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, căn phòng này vừa vặn lúc cô về nước, để trống.
Bởi vì người thuê nhà năm ngoái đã hết hạn một năm và chuyển đi.
Tính toán tỉ mỉ, cô rời đi Nhật Bản, cũng vừa vặn là khoảng một năm.
"Có thích món quà này không?" Tô Mặc Ngôn đến gần Úc Diêu, ghé vào bên ban công, mang theo nụ cười sáng lạn, ôn nhu nói với đầu dây bên kia.
Úc Diêu nhìn thấy Tô Mặc Ngôn lần đầu tiên đích xác là kinh hỉ.
Mà mắt thứ hai...!Trời lạnh đến nỗi chỉ mặc một chiếc áo len đứng ngoài ban công.
Ngay khi Tô Mặc Ngôn cho rằng mình làm cảm động đến lão cán bộ, Úc Diêu mở miệng nói chuyện, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ trong trẻo lại không thiếu ôn nhu, "Mau đi vào đi, đừng để bị cảm."
Tô Mặc ngôn: "......"
"A Hắt——"
Úc Diêu vừa nói xong, Tô Mặc Ngôn liền hắt hơi một cái, còn ho vài tiếng, "Khụ khụ ——"
Sau khi về nước, Tô Mặc Ngôn liền bị cảm lạnh, lúc tốt lúc xấu lăn qua lăn lại đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn.
"Vào phòng đi." Úc Diêu lại nói.
"Ừm."
Tô Mặc Ngôn vào phòng, đóng cửa sổ lại, thân thể mới ấm lên.
Hôm nay cô ấy vừa mới chuyển đến đây, một mớ hỗn độn, chưa kịp dọn dẹp.
Năm ngoái cô đi Nhật bản vội vàng, nhà cửa vứt ở đây không quan tâm, hoặc là sau đó Minh Mạn và Bạc An Kỳ giúp cô xử lý thỏa đáng.
Bất quá, Tô Mặc Ngôn ngoại trừ quần áo nhiều hơn một chút, cũng không có nhiều thứ gì khác, tạm thời đều gửi ở chỗ Minh Mạn.
Chiều nay, Minh Mạn lái xe giúp cô đưa tới.
Tô Mặc Ngôn thấy Úc Diêu trở về, phòng cũng không dọn dẹp, đi phòng bên cạnh trước.
Đi tới cửa, Tô Mặc Ngôn vừa mở cửa, vừa lúc nhìn thấy Úc Diêu giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa...
Giữa các nàng thật sự ăn ý.
"Vào đi, " Tô Mặc Ngôn sờ sờ trán, "Chính là có chút loạn."
Đâu chỉ là có chút loạn, quả thực là hiện trường tai nạn, Tô Mặc Ngôn sợ khiến Úc Diêu "không thoải mái".
"Bị cảm?" Úc Diêu nghe cô nói chuyện mang theo âm thanh mũi nồng đậm.
"Hình như có chút cảm." Tô Mặc Ngôn hít mũi.
Úc Diêu nhìn trên người cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, "Mặc nhiều một chút, gần đây nhiệt độ thấp."
"Ừm ~ biết rồi."
"Hôm nay mới chuyển tới?"
"Buổi chiều chuyển tới, chị ngồi..."
Giống như năm ngoái mới chuyển tới, trên sofa chất đầy quần áo, Tô Mặc Ngôn cũng không có chỗ để Úc Diêu ngồi.
Nửa gói thuốc lá trên bàn trà thành công thu hút sự chú ý của Úc Diêu.
Cô ấy bắt đầu hút thuốc một lần nữa...
Tô Mặc Ngôn cũng cảm thấy ánh mắt Úc Diêu dừng lại trên bao thuốc lá kia.
"Lại hút thuốc?" Úc Diêu nhìn cô.
"Em..." Tô Mặc Ngôn có lời khó biện, dường như cô nghe thấy sự thất vọng trong giọng nói của Úc Diêu.
Tô Mặc Ngôn sau khi lầm tưởng Úc Diêu ở cùng một chỗ với người khác, liền từ bỏ việc bỏ hút thuốc.
Cô bỏ hút thuốc là vì Úc Diêu, trước kia mỗi lần nghĩ đến Úc Diêu, còn có thể nhịn được nghiện thuốc lá, về sau càng nghĩ Úc Diêu lại càng buồn bực, bỏ hút thuốc thật sự quá khó khăn, hơn nữa, cô bảy tám năm nghiện thuốc lá bày ở đây.
Tô Mặc Ngôn muốn nói, sau này không bao giờ hút thuốc nữa, nhưng nhớ tới những lời này, cô đã nói với Úc Diêu nhiều lần, nhưng chưa bao giờ làm được.
"Chị mặc kệ em, em không bỏ được." Tô Mặc Ngôn cầm lấy nửa gói thuốc lá kia, lại nhét cho Úc Diêu.
Úc Diêu cầm nửa gói thuốc lá kia, nhớ tới bộ dáng Tô Mặc Ngôn nuốt mây phun sương, nàng thật sự không thích nổi, "Tôi quản cô, cô có thể bỏ được?"
"Ừm" Tô Mặc Ngôn gật đầu, "Chị không biết em nghe lời chị nhất sao?"
Lúc trước bởi vì Úc Diêu nói một câu, hơn nửa năm cô cũng không có hút thuốc.
Cán bộ lão thành tiếp tục giáo dục, "Bỏ hút thuốc là vì lợi ích của cô."
"Em đã không hút thuốc trước tháng Tám" Tô Mặc Ngôn nhìn nàng, giải thích, "Em nhớ chị đã đồng ý với em, chỉ cần kiên trì trong ba tháng, sẽ đi cùng em đến bờ biển, bây giờ còn tính không?"
Vốn năm ngoái các nàng nên cùng nhau đi bờ biển, hết lần này tới lần khác vào lúc đó các nàng chia tay.
Lại là tháng tám, Úc Diêu có thể hiểu được Tô Mặc Ngôn, chỉ nói, "Sau này đừng hút nữa."
Cho dù Úc Diêu không đưa ra yêu cầu như vậy, Tô Mặc Ngôn cũng sẽ bỏ hút thuốc.
Úc Diêu không thích mùi thuốc lá, cô sẽ không làm những chuyện Úc Diêu không thích.
"Không hút nữa, em không hút."
Úc Diêu nghe giọng mũi Tô Mặc Ngôn, "Tôi làm cho cô một chén trà gừng."
Tô Mặc Ngôn nắm lấy tay Úc Diêu, nhất định phải chờ Úc Diêu cho cô một câu trả lời xác thực, "Chị đã hứa với em cùng đi biển, còn phải dạy em bơi, những thứ này em đều nhớ rõ."
Quá khứ đã được rõ ràng.
Úc Diêu đáp, "Chờ tay cô khỏi, liền đi."
Tô Mặc Ngôn nhân cơ hội nắm chặt tay Úc Diêu, "Không được thả bồ câu cho em."
Úc Diêu cười, tỏ vẻ mình luôn nói được làm được.
Tô Mặc Ngôn trong miệng vỡ vụn niệm, vì sao hết lần này tới lần khác ngã gãy tay, gân cốt động một trăm ngày, ba bốn tháng không khỏi hẳn.
Chín giờ tối, Tô Mặc Ngôn đi uống một ly trà gừng của Úc Diêu.
Hương vị trà gừng có chút chói mũi, Tô Mặc Ngôn không thích lắm, mặc dù Úc Diêu còn bỏ thêm đường nâu.
Nhưng lão cán bộ nhà cô cố ý giúp cô pha, khó uống đến đâu cũng phải uống hết.
Tô Mặc Ngôn tay phải bưng ly thủy tinh, uống đến nhíu mày nhắm mắt, rốt cục cũng cạn.
Úc Diêu vẫn nhìn chằm chằm Tô Mặc Ngôn, nhìn bộ dáng cô uống trà, trên mặt không khỏi mỉm cười.
Trước kia không cảm thấy Tô Mặc Ngôn có một mặt ngốc như vậy, đại khái là cánh tay cô bị thương, sau khi bó thạch cao, thoạt nhìn rất buồn cười.
"Ngon quá." Tô Mặc Ngôn liếm liếm môi, đưa ly thủy tinh trong tay cho Úc Diêu.
Úc Diêu liếc cô một cái, trà gừng có thể uống đến đâu.
Úc tổng hiếm khi đùa giỡn một câu, "Vậy lại pha cho cô một ly."
Tô Mặc Ngôn đang uống nước trắng, bị lời nói của Úc Diêu dọa sặc, "Khụ khụ –"
Úc Diêu vội vàng vỗ lưng cô, giúp cô thuận khí, "Cẩn thận một chút."
Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu, phát hiện Úc Diêu đang nhìn mình, trên mặt còn mang theo nụ cười ôn nhu.
Cô đoán, Úc Diêu tuyệt đối không biết, chính mình cười rộ lên có bao nhiêu câu người.
"Em thương lượng với chị một chuyện..." Tô Mặc Ngôn nghiêng đầu nói với Úc Diêu, ngữ khí rất đứng đắn.
"Cô nói xem." Úc Diêu đoán được Tô Mặc Ngôn cũng không có gì phải nói nghiêm túc.
"Sau này chị chỉ cao lãnh với người khác, được không?" Tô Mặc Ngôn nói những lời trong lòng, cô say mê nhìn Úc Diêu, "...!Em thích nhìn chị cười."
Chị cao lãnh với cả thế giới, chỉ thích cười với một mình em, nếu như vậy, Tô Mặc Ngôn nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Nụ cười trên mặt Úc Diêu trở nên bất đắc dĩ, hỏi ngược lại, "Tôi rất cao lãnh sao?"
Tô Mặc Ngôn đột nhiên nghiêm túc, suy nghĩ sâu xa, "So với thời tiết hôm nay còn lạnh hơn."
"Lại nói bậy." Úc Diêu ghét bỏ.
Tô Mặc Ngôn vui vẻ cười, nói đùa với nàng, chỉ có thể nhận được ba câu trả lời "Đừng náo loạn", "Ấu trĩ" và "Nói bậy", đã quen rồi.
"Đúng rồi...!Chị có muốn đi thăm Tiểu Hoa vào cuối tuần không?" Sau khi Tô Mặc Ngôn về nước, còn chưa từng đi thăm cô nhóc kia, "Chúng ta cùng đi."
Tô Mặc Ngôn nghe nói Tiểu Hoa xuất viện, phẫu thuật tai điện tử rất thành công, hiện tại đang huấn luyện tại trung tâm phục hồi chức năng câm điếc, đã có thể giao tiếp đơn giản.
"Được." Úc Diêu rửa sạch chén, lại đặt lại chỗ cũ.
Năm ngoái, Tô Mặc Ngôn đã tự mình áp lực rất nhiều lịch quay phim.
Giống như Úc Diêu, tự làm tê liệt mình trong công việc, không có thời gian để suy nghĩ lung tung.
Lần này cánh tay bị thương, ngược lại cho cô một cơ hội tốt nghỉ ngơi.
Các trung tâm phục hồi chức năng chủ yếu là trẻ em cùng tuổi với Tiểu Hoa.
Câm điếc bẩm sinh, càng nhỏ càng là thời gian điều trị tốt nhất, khi lớn lên, có thể không còn cơ hội nói chuyện nữa.
Tiểu Hoa kỳ thật cũng coi như may mắn, ít nhất trải qua phẫu thuật, cô bé có thể chậm rãi nghe được thế giới này, khôi phục khả năng giao tiếp bằng miệng.
"Dì——"
Tiểu Hoa vừa nhìn thấy Tô Mặc Ngôn, liền hô to một tiếng, sau đó chạy về phía Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn nửa ngồi xổm xuống, "Tiểu Hoa, nhớ dì không?"
Một năm không gặp, tiểu khả ái cao hơn năm ngoái không ít.
"Nhớ..." Tiểu Hoa mở cánh tay nhỏ bé ra muốn đi ôm Tô Mặc Ngôn.
"Cẩn thận một chút..." Úc Diêu đưa tay khẩn trương ngăn cản Tiểu Hoa, mới không cho đứa bé nhào tới trên người Tô Mặc Ngôn.
Nàng sợ tiểu hài tử không nhẹ không nặng, lại đụng phải cánh tay Tô Mặc Ngôn.
Cánh tay Tô Mặc Ngôn vừa mới tháo thạch cao không lâu, chính mình lại không có chừng mực.
"Tiểu Hoa thật sự càng ngày càng xinh đẹp." Tô Mặc Ngôn lấy tay sờ sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa bây giờ nói chuyện, không còn vất vả như trước, "Dì xinh đẹp."
"Ngoan ~" Tô Mặc Ngôn hôn lên má tiểu tử kia vài cái, hỏi, "Còn nhớ dì Úc không?"
Tiểu Hoa đối với Úc Diêu vẫn có chút nhận ra, bất quá thấy là dì xinh đẹp, đáy lòng là thích.
Ngay từ đầu, Úc Diêu rất khó tưởng tượng, Tô Mặc Ngôn là một người có tình yêu như vậy.
Cô vểnh mặt sai khiến như vậy, không để người nào vào mắt.
Thẳng đến khi Úc Diêu nhìn thấy bộ dáng Tô Mặc Ngôn chiếu cố Tiểu Hoa, mới phát hiện Tô Mặc Ngôn cũng có một mặt ôn nhu cẩn thận, nhìn người không thể trông tướng mạo, đúng.
Úc Diêu cũng ngồi xổm xuống, "Dì mua sách truyện và hoa quả cho con."
"Còn có một túi đồ ăn vặt lớn." Tô Mặc Ngôn cười bổ sung.
Úc Diêu trừng mắt nhìn Tô Mặc Ngôn một cái, "Đã nói mua ít đồ ăn vặt thôi, ăn nhiều không tốt."
"Cũng không có bao nhiêu..." Tô Mặc Ngôn chột dạ.
"Hôn dì một cái." Tô Mặc Ngôn nghiêng mặt với Tiểu Hoa, "Buổi trưa dì sẽ dẫn con đi ăn ngon."
Tiểu Hoa vui vẻ bĩu môi hôn Tô Mặc Ngôn, do dự một lát, sau đó lại đi hôn Úc Diêu, thỏa mãn nở