Edit: Thanh Mục
Úc Diêu khẽ thở hổn hển, cẩn thận nhìn chăm chú vào gương mặt lần đầu tiên nhìn thấy, liền khắc sâu trong đầu, nàng vươn tay, đầu ngón tay khẽ vuốt ve mặt Tô Mặc Ngôn.
Mười bốn năm sau tái ngộ, là lần đầu tiên các nàng chân chính gặp mặt đi.
Khi đó, trong quán cà phê nàng và Tô Ứng Húc xem mắt, nàng nhìn thấy Tô Mặc Ngôn.
Mặc dù Tô Mặc Ngôn đóng vai bạn gái Tô Ứng Húc, nhưng trong nháy mắt, Úc Diêu đối với cô vẫn có loại cảm giác tim đập thình thịch.
Thật lố bịch, cô gái này trông rất trẻ, Úc Diêu cũng chỉ coi đây là một lần thoáng qua dễ nhìn.
Về sau, Úc Diêu vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, cấp trên đưa tới cho nàng một cái ăn chơi giải trí, vừa vặn lại là Tô Mặc Ngôn.
Úc Diêu trong việc đối phó với các mối quan hệ công việc, luôn luôn duy trì con đường tầm thường, nhưng sự thờ ơ, cũng không quá thân mật.
Nhưng Tô Mặc Ngôn đã trở thành một trường hợp đặc biệt xuất hiện trong thế giới của nàng.
Hiện tại bình tĩnh nghĩ lại, Úc Diêu thừa nhận, lúc trước nàng quan tâm Tô Mặc Ngôn, không phải tất cả đều xuất phát từ cái gọi là cấp trên đối với cấp dưới, trưởng bối đối với vãn bối.
Nàng có tư tâm với Tô Mặc Ngôn, chỉ là che giấu trong lòng, ngay cả chính mình cũng không muốn thừa nhận.
Nàng vẫn luôn thích Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn giận dỗi rời khỏi Ninh Thành, thời điểm bay đến Osaka, trong lòng nàng có rối rắm chưa từng có.
Không thể quên, hay không muốn quên.
Không liên lạc không có nghĩa là không muốn nghĩ.
Tháng tư năm ngoái, khi Tô Mặc Ngôn lần đầu tiên chủ động liên lạc với nàng, Úc Diêu nhìn chằm chằm tin nhắn của Tô Mặc Ngôn, mấy câu nói cùng hai tấm ảnh, nhìn chừng hơn một tiếng đồng hồ.
Từ đó về sau, cuộc trò chuyện giữa nàng và Tô Mặc Ngôn vẫn luôn nói chuyện phiếm, nàng sợ công việc quá bận rộn, có quá nhiều tin nhắn khác, không thể kịp thời nhìn thấy tin nhắn Tô Mặc Ngôn gửi cho nàng.
Úc Diêu trả lời Tô Mặc Ngôn, tuy rằng trong từng dòng chữ lộ ra bình thản, nhưng tâm tư của nàng đã sớm bị Tô Mặc Ngôn dắt dắt.
Thậm chí, muốn đi Osaka, đi gặp Tô Mặc Ngôn.
Bởi vì hiểu lầm, Úc Diêu ngàn dặm xa xôi bay đến Osaka, lại nhào vào khoảng không.
Ngay sau đó, Tô Mặc Ngôn đối với nàng càng ngày càng lãnh đạm, cho đến khi cắt đứt liên lạc với nàng.
Nhưng mặc dù như vậy, một năm qua, nàng cũng không nỡ vứt bỏ bức ảnh của Tô Mặc Ngôn, tuy rằng không biết làm như vậy, còn có ý nghĩa gì nữa.
Nhưng cũng nhờ tấm ảnh kia, Tô Mặc Ngôn mới biết, thì ra trong lòng Úc Diêu vẫn luôn có cô.
Đêm Giáng sinh gặp lại Tô Mặc Ngôn, Úc Diêu mới phát hiện đáy lòng nàng vẫn không muốn buông tay.
Lúc Tô Mặc Ngôn bị thương, nàng đau lòng vì nàng quan tâm, mặc dù Tô Mặc Ngôn từ đầu đến cuối đối với nàng đều là một khuôn mặt lạnh lùng.
Nàng vẫn nấu canh, đưa canh, đi chiếu cố Tô Mặc Ngôn.
Úc Diêu vẫn tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ thích hèn mọn như vậy.
Tuy nhiên, Tô Mặc Ngôn đã thấy điều đó.
Trong phòng ngủ, ánh sáng rực rỡ và ấm áp.
Tô Mặc Ngôn và Úc Diêu ôm nhau nằm trên giường, thân thể đối phương truyền hơi ấm sang thân thể của mình.
Úc Diêu chậm rãi vuốt ve gương mặt Tô Mặc Ngôn, quả nhiên vẫn còn trẻ, làn da mịn màng, không có một chút khuyết điểm nào.
Khi nàng chăm chú nhìn Tô Mặc Ngôn, ánh mắt phảng phất như biết nói chuyện.
Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Úc Diêu, tâm Tô Mặc Ngôn đều bị nàng ôn nhu hóa.
Bất tri bất giác, lại dán lên môi, hôn cùng một chỗ.
Từ sau khi Tô Mặc Ngôn từ Nhật Bản trở về, mấy ngày, giữa hai người ở chung, hoàn toàn giống như đôi tình nhân trẻ tuổi trong tình yêu nồng nhiệt, khi ở một mình, luôn nhịn không được đi vuốt ve hôn nhau.
Đại khái Úc Diêu chính mình cũng không nghĩ tới, nàng cũng có một mặt như vậy.
Bởi vì đi vòng quanh, bỏ lỡ quá nhiều, muốn trân trọng, một số cảm xúc và xung động, không muốn che giấu.
Kỳ thật, Úc Diêu thích Tô Mặc Ngôn quấn lấy mình, mặt dày đổi lấy hôn.
Không có lần nào, Úc Diêu không thỏa mãn cô.
Sau khi dây dưa qua đi, đôi môi tách ra.
Tô Mặc Ngôn nhẹ nhàng đặt trên người Úc Diêu, vẻ mặt ý cười.
Cho dù chỉ là nhìn nhau như vậy, cũng rất hạnh phúc.
"Nói cho chị một chuyện."
"Ừ?"
Tô Mặc Ngôn cúi đầu, hôn bên tai Úc Diêu, thì thầm, "Em yêu chị."
Cười nói, nhưng chân thành.
Thoáng chốc, trong lòng Úc Diêu ấm áp, rũ mắt cười, chỉ nói một chữ, "Ngốc..."
"Tại sao em lại ngốc?" Tô Mặc Ngôn đưa tay vào bên hông Úc Diêu, ôm chặt, còn so sánh thật với Úc Diêu.
Úc Diêu nâng mặt Tô Mặc Ngôn lên, hai má cô ửng đỏ, giống như mang theo vài phần ngượng ngùng, khó có được thấy cô đỏ mặt.
Đừng nhìn Tô Mặc Ngôn bình thường quyến rũ Úc Diêu, ngoài miệng nói từng bộ từng bộ, thật sự đến lúc này, tim đập nhanh đầu nóng lên, hoàn toàn không thể tự mình khống chế.
Tô Mặc Ngôn như vậy, Úc Diêu cảm thấy đáng yêu.
Úc Diêu cười lấy tay nắm lấy cái mũi nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo, ngữ khí sủng nịch, "Còn còn có thể đỏ mặt sao?"
"Em..." Tô Mặc Ngôn tim đập thình thịch, vùi đầu vào hốc cổ Úc Diêu, hương thơm vừa quen thuộc vừa dễ ngửi.
Tô Mặc Ngôn dò đầu lưỡi trên cổ thon dài của nàng, chậm rãi liếm hôn, cô biết cổ Úc Diêu mẫn cảm.
Úc Diêu nhắm mắt hít một hơi, đưa tay ôm Tô Mặc Ngôn, làn da vốn hơi lạnh của nàng, hiện tại đang dần nóng lên, nhất là một bộ phận dán vào thân thể mình.
Tô Mặc Ngôn sờ tay đến bên hông Úc Diêu, hôn khóe môi Úc Diêu, dùng giọng nói khàn khàn nói cho nàng biết, "...!Em sẽ có thứ khác."
Rất nhanh, Úc Diêu đã biết ý nghĩa của câu nói này.
Úc Diêu cảm giác bên hông buông lỏng, áo ngủ tản ra.
Tô Mặc Ngôn chống người, khuỷu tay phải chống giường, tay trái đã không quy củ thò vào trong áo ngủ của Úc Diêu.
Tất cả các động tác đều rất cẩn thận.
Thân thể Úc Diêu dần dần căng thẳng, khí tức càng ngày càng nặng.
Nàng không cự tuyệt, Tô Mặc Ngôn cắn môi, càng thêm lớn mật.
Bàn tay tiếp tục đi vào, bằng phẳng, mịn màng, tinh tế...!Mềm mại.
"Tô Mặc Ngôn!" Lúc này, Úc Diêu ôn nhu cất một câu.
Tô Mặc Ngôn trên mặt nóng lên, lòng bàn tay trái đều nóng rực, rõ ràng phụ nữ đều có, vừa chạm vào Úc Diêu lại có loại cảm giác đặc biệt.
Chỉ có tình cảm với nàng.
Tô Mặc Ngôn biết mình không phải thích phụ nữ, chỉ là thích Úc Diêu mà thôi.
Không có vấn đề gì, miễn là cô ấy làm điều đó, nó sẽ trở nên khác nhau.
Còn nữa, Úc tổng dáng người thật tốt, cô dùng tay có thể cảm thụ được.
Tô Mặc Ngôn nhìn chằm chằm khuôn mặt Úc Diêu, mím môi cười xấu xa...
Khi Úc Diêu chuẩn bị đi nắm lấy tay cô, cô hôn lên môi Úc Diêu.
"Ừm..."
Đêm khuya người không yên.
Hai người hôn sâu, tiếng thở dốc trong phòng dần dần lớn lên.
Tô Mặc Ngôn nhiều lần trêu chọc, Úc Diêu không khắc chế nữa, đều theo cô.
Áo ngủ bị cởi ra một nửa, Úc Diêu vai trần gầy gò, cùng