Edit: Thanh Mục
Tô Mặc Ngôn ngồi thẳng người, ôm lấy eo Úc Diêu, môi lưỡi không ngừng đưa về phía đối phương.
Úc Diêu chỉ cần cho cô một phần chủ động, Tô Mặc Ngôn tuyệt đối phải trả lại thập phần nhiệt tình.
Trong không gian chật hẹp, bởi vì hai người mang theo nụ hôn nồng nhiệt của rượu vang, bầu không khí khô nóng và mập mờ.
Úc Diêu trực tiếp hôn cô, so với gọi tên có tác dụng hơn rất nhiều.
Tô Mặc Ngôn đến gần Úc Diêu, dán vào môi và răng của nàng.
Hơi thở của nàng say hơn rượu.
Tô Mặc Ngôn nhắm mắt mút môi Úc Diêu, khóe miệng nhịn không được giương lên.
Cô phát hiện, mỗi lần Úc Diêu uống rượu, dường như đặc biệt thích chủ động hôn cô, lần trước cũng vậy.
Úc tổng quả thật buồn bực lại không được tự nhiên, nên làm tất cả, hôn bạn gái mình thì sao? Tô Mặc Ngôn không được.
Rượu kích thích cộng thêm nụ hôn ngọt ngào, Úc Diêu cũng có chút không kiềm chế được.
"Ừm..." Kèm theo nhỏ giọng, Tô Mặc Ngôn ôm Úc Diêu càng chặt hơn.
Môi thủy chung dán vào nhau, hôn đối phương thật sâu.
Trọng tâm cả người Tô Mặc Ngôn đều đổ xuống người Úc Diêu, chiếc áo khoác theo vai Tô Mặc Ngôn chậm rãi trượt xuống, lộ ra một mảnh lưng trần bóng loáng sứ sứ.
Lòng bàn tay Úc Diêu vừa vặn cọ cọ vào làn da nhẵn nhụi trên lưng Tô Mặc Ngôn, nàng vuốt ve vai Tô Mặc Ngôn, lại hôn cô vài giây, hai môi buông ra, cánh môi hai người đều trở nên hồng nhuận mà đầy đặn, "Lên lầu đi..."
Tô Mặc Ngôn ôm Úc Diêu không buông tay, rũ mắt nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của nàng, lại nghênh đón nàng.
Úc Diêu đưa tay nắm cằm Tô Mặc Ngôn, khiến cô không tới được.
Tô Mặc Ngôn nắm lấy tay Úc Diêu, nắm chặt trong lòng bàn tay, kéo ra, ánh mắt ngưng tụ trên mặt Úc Diêu, tràn đầy thâm tình, "Úc tổng, chị quyến rũ em, giờ lại muốn đuổi sao?"
Lớn như vậy, còn chưa từng có người ở trên người Úc Diêu dùng từ "quyến rũ".
Úc Diêu lười biếng tựa vào chỗ ngồi nghỉ ngơi, nghiêng đầu nhìn Tô Mặc Ngôn, trên mặt mang theo nụ cười, cũng không nói lời nào.
Rượu vang đỏ tăng vọt, cộng với hai ngày làm việc cường độ cao, có chút mệt mỏi.
Bộ dạng này của Úc Diêu, Tô Mặc Ngôn nhìn mà động tâm không thôi, hai tay cô còn khoanh quanh eo Úc Diêu, thấy Úc Diêu mệt mỏi, Tô Mặc Ngôn buông tha cho Úc Diêu, chỉ nhẹ nhàng lau môi nàng một chút, ngay cả giọng nói khi nói chuyện cũng nhẹ hơn, "Chị lại quyến rũ em."
Ngoại trừ cười, Úc Diêu không biết nói cái gì, nàng bảo Tô Mặc Ngôn ôm mình.
Đợi một lát, Úc Diêu híp mắt lại, miệng lẩm bẩm, "Giống như một đứa trẻ vậy."
Tô Mặc Ngôn ấm lòng nhất, chính là mỗi lần Úc Diêu ngoài miệng nói cô như vậy, nhưng cho tới bây giờ đều là cưng chiều cô, chiều theo cô, quan tâm cô.
Hai người ngồi ở ghế sau xe và nghỉ ngơi thêm năm phút nữa.
Úc Diêu nhắm mắt dưỡng thần, Tô Mặc Ngôn liền dán sát vào nàng lẳng lặng nhìn.
Năm ngoái, khi Tô Mặc Ngôn ở Osaka một mình, luôn mơ thấy tình huống như vậy, giống như bây giờ, hai người bình thản ấm áp ở bên nhau.
Không cần oanh oanh liệt liệt, đơn giản ở cùng nhau là tốt rồi.
Thời gian không còn sớm, Tô Mặc Ngôn nghiêng đầu, phủ môi mình lên môi Úc Diêu, hôn đối phương dậy, đây gọi là lễ thượng qua lại.
Úc Diêu cũng chỉ nhắm mắt hoàn hồn, mở mắt ra, khẽ hừ giọng mũi, "Ừ?"
Tô Mặc Ngôn giúp nàng xoa xoa trán, "Đi lên nghỉ ngơi."
"Em trước tiên khoác áo lên."
Thấy bộ dáng hơi khướt của Úc Diêu, Tô Mặc Ngôn đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Lúc Úc Diêu chuẩn bị mở cửa xuống xe, Tô Mặc Ngôn kéo tay nàng lại, "Làm sao vậy?"
"Tối hôm đó chị có thực sự say không?" Tô Mặc Ngôn nghiêm túc hỏi, cô rất muốn biết rốt cuộc là tình huống gì ngày đó, đêm cô và Úc Diêu hôn nhau lần đầu tiên, "Chị không biết là em sao?"
Trong lòng Úc Diêu tuy rằng đại khái đoán được Tô Mặc Ngôn nói chuyện gì, nhưng vẫn hỏi, "Cái gì?"
"...!Cái đêm chị cưỡng hôn em." Lần đó, Tô Mặc Ngôn thật sự nhớ rõ, là Úc Diêu nâng mặt cô, hôn cô.
Tô Mặc Ngôn vốn định cự tuyệt, nhưng vừa nghĩ đến đối phương là Úc Diêu, lại không đẩy ra.
Chậm rãi, bắt đầu trầm mê, mà Úc Diêu cũng càng hôn càng sâu.
Lúc ấy đầu óc Tô Mặc Ngôn rất loạn, cảm thấy hai người phụ nữ như vậy quá hoang đường, nhưng đối phương là Úc Diêu a, cô không cự tuyệt được Úc Diêu, cuối cùng, cô thậm chí còn nhiệt tình đáp lại Úc Diêu.
Từ đêm đó qua đi, Tô Mặc Ngôn ý thức được tình cảm của mình dành cho Úc Diêu, biến vị.
"Có gì sao?" Úc Diêu nhíu mày.
Nghe Úc Diêu nói như vậy, Tô Mặc Ngôn hai mắt trợn tròn, thì ra bản lĩnh giả ngu của Úc tổng cũng là hạng nhất.
"Có!" Tô Mặc Ngôn chuyển đầu sang trước mặt Úc Diêu, chính là muốn đem những lời kia nói ra miệng, "Năm trước, đêm đó chúng ta từ cầu vượt sông trở về, về đến nhà.
Khi chị hôn em, chị có thực sự say không?"
Tô Mặc Ngôn nói rất chân thật, nhất định phải có một đáp án, "Chị có biết hay không...!Người chị hôn là em?"
Dưới bong bóng mềm mại của Tô Mặc Ngôn, Úc Diêu thừa nhận, "Chị biết là em."
Tô Mặc Ngôn rốt cục nghe được đáp án mình muốn nghe nhất.
Chuyện kia, cũng là Úc Diêu vẫn khó có thể quên được.
Nàng nhất thời xúc động, hôn Tô Mặc Ngôn.
Nhưng khi Tô Mặc nói tìm nàng đối chất, nàng phủ nhận, nàng cho rằng nàng phủ nhận, sẽ tốt với hai người bọn họ.
Nhưng Úc Diêu không nghĩ tới, Tô Mặc Ngôn lại cố chấp như vậy, hơn nữa, Tô Mặc Ngôn cũng thật sự thích nàng.
"Chị không say, phải không? Chị cứ giả ngu với em." Tô Mặc ngôn nở nụ cười, có hạnh phúc cũng có chút ủy khuất, cô đặt cằm lên vai Úc Diêu nhìn nàng, lẩm bẩm nói, "Em cũng không uống say, em rất tỉnh táo, từ đó trở đi, em đã rất tỉnh táo biết.
Em thích chị, đó là yêu thích."
Em thích chị, đó là yêu thích.
Chuyện tình cảm, Tô Mặc Ngôn chưa bao giờ am hiểu giấu diếm, nhưng khi đối mặt với Úc Diêu, lại trở nên cẩn thận như vậy.
Hai người đều uống rượu, đều có chút mệt mỏi, nương tựa vào nhau, tán gẫu, nói chút chuyện vặt vãnh trong quá khứ.
"Từ nhỏ đến lớn đều là người khác thầm mến em." Tô Mặc Ngôn nắm chặt tay Úc Diêu, ngẩng đầu nhìn nàng, cười ngây ngô, "Chị là người thầm mến đầu tiên của em, khi đó chị chỉ cần nói với em thêm một câu, nhìn em nhiều hơn một cái, em đều có thể cao hứng nửa ngày, thật..."
Cũng may, thầm mến trở thành sự thật.
Tô Mặc Ngôn không nói với Úc Diêu rằng mình một mình ở Nhật Bản, có bao nhiêu khó chịu, cô chỉ muốn nói với Úc Diêu một chút ấm áp ngọt ngào.
Úc Diêu làm sao có thể không hiểu, Tô Mặc Ngôn càng cười chậm rãi nói như vậy, Úc Diêu nghe trong lòng càng không có tư vị.
Tô Mặc Ngôn nói một nửa, bị Úc Diêu ôm vào trong ngực.
Úc Diêu khẽ nói, "Là chị không tốt..."
Tô Mặc Ngôn dựa vào Úc Diêu, lắc đầu, "Em hiểu, chúng ta đều là phụ nữ, chị nhất thời khẳng định không tiếp nhận được, lúc ấy em cũng không tiếp nhận được, em cũng cảm thấy em điên rồi...!Hơn nữa, em không đủ trưởng thành, chị do dự là đúng."
Cô bị Úc Diêu hấp dẫn, bởi vì Úc Diêu thành thục ổn trọng, bất cứ lúc nào cũng có loại bày mưu tính kế ưu nhã, trên người Úc Diêu, có rất nhiều khí chất cô không có lại khiến cô mê mẩn.
"Mặc Ngôn..." Úc Diêu muốn nói cái gì đó.
"Chị đừng nói gì" Nói xong, Tô Mặc Ngôn dùng miệng chặn môi Úc Diêu, hương thơm mềm