Edit: Thanh Mục
"Phải làm thế nào em mới có thể tha thứ cho chị?" Dưới ánh đèn màu cam ấm áp, đôi mắt Úc Diêu dịu dàng như nước.
Tô Mặc ngôn nhìn, lòng đã mềm nhũn, nhưng ngoài miệng chính là không dễ dàng thỏa hiệp với Úc Diêu.
"Sao lại không nói lời nào?" Úc Diêu đưa tay vuốt ve mái tóc vụn trên thái dương Tô Mặc Ngôn, thì thầm với cô.
Dựa vào một chiếc gối và nhìn vào mắt nhau.
Tô Mặc Ngôn rốt cục không kìm được nữa, cô mở miệng, "Em tức giận, không phải vì Liên Y, là bởi vì chị."
"Ừm" Úc Diêu đỡ cánh tay Tô Mặc Ngôn, lại ôm cô vào lòng, lòng bàn tay khẽ vuốt ve lưng cô, thoải mái ôm, sớm đã quen ôm như vậy, "Quan hệ giữa chị và cô ấy, không nên gạt em."
Tô Mặc Ngôn không ôm nàng, cứng đờ nói rầu rĩ, "Em không để ý chuyện này..."
Ủy khuất lớn nhất trong lòng nàng hiện tại, chính là cô ngốc nghếch coi Úc Diêu là người thẳng thắn, lúc trước còn ngốc nghếch đối với Úc Diêu làm các loại thăm dò cùng ám chỉ, thích lại buồn bực không dám thẳng thắn.
Tô Mặc Ngôn hiện tại nghĩ, Úc Diêu lúc ấy có phải đối đãi mình như một kẻ ngốc hay không? Úc Diêu nhất định đã sớm hiểu được cảm giác của mình đối với nàng, nhưng còn làm bộ như không biết gì cả, cái gì cũng không biểu thị.
Chủ động đơn phương thực sự rất mệt mỏi, rất chua xót, rất uất ức.
Càng nghĩ, Tô Mặc Ngôn càng không muốn dễ dàng tha cho nàng, trực tiếp tránh nàng nằm ở một bên, kéo chăn che đầu mình.
Úc Diêu đương nhiên hiểu Tô Mặc Ngôn còn đang tức giận cái gì, trong tình cảm này, Tô Mặc Ngôn chủ động trả giá nhiều hơn nàng, cũng dũng cảm hơn nàng.
Chủ động trước đều tương đối mệt mỏi đi.
Lúc trước khi Liên Y và nàng chia tay, Liên Y cũng từng nói, ở cùng một chỗ với nàng quá mệt mỏi.
Cho nên, sau khi ở cùng một chỗ với Tô Mặc Ngôn, Úc Diêu vẫn luôn thử phối hợp với tiết tấu của cô, học cách chủ động, thậm chí lặng lẽ lật xem tư liệu, người yêu trong tình yêu nồng nhiệt nên ở chung như thế nào? Về phương diện tình cảm, Úc Diêu thừa nhận mình đích xác có chút mộc nhích.
Tô Mặc Ngôn sợ mình quá mức ấu trĩ trong mắt Úc Diêu, mà Úc Diêu thì sợ mình ở trong mắt Tô Mặc Ngôn quá mức không thú vị, đều là bởi vì quan tâm và yêu thương.
Úc Diêu muốn kéo chăn ra, Tô Mặc Ngôn liền nắm chặt, giống như đà điểu nằm trong chăn, không để ý tới người khác.
Úc Diêu dứt khoát cũng thò đầu vào trong chăn, hôn lên má cô, lại thoáng ngẩng đầu, tinh tế hôn lên môi cô, hai người buồn bực trong chăn, môi chặn lại cùng một chỗ, chỉ dựa vào hơi thở cũng không thở nổi.
Tô Mặc Ngôn vén chăn lên, thở hổn hển hai má ửng đỏ, trong lòng rõ ràng rất thỏa mãn nhưng còn cứng miệng nói, "Chị muốn làm gì..."
Môi Úc Diêu hồng nhuận hơi nhếch lên, nhìn chằm chằm Tô Mặc Ngôn hồi lâu, mới sờ mặt cô dịu dàng nói, "...!Chị yêu em."
Tô Mặc ngôn ngây người, đây là lần đầu tiên Úc Diêu nói với cô, cô cũng không nghĩ tới, Úc Diêu sẽ mở miệng nói ra ba chữ này.
Mặc dù ba từ này dường như có thể được ném qua miệng, nhưng khi người bạn yêu nhìn vào mắt bạn, nghiêm túc nói ra, trong nháy mắt, là một loại muốn rơi nước mắt ngọt ngào.
Giờ này khắc này, Tô Mặc Ngôn chính là loại tâm tình này, câu "chị yêu em" của Úc Diêu, cô khắc sâu trong lòng.
Úc Diêu trước kia cảm thấy thổ lộ như vậy là dư thừa, tâm ý hiểu rõ lẫn nhau là tốt rồi.
Hôm nay mới phát hiện, có đôi khi, có một số từ có lẽ nên nói ra miệng.
Úc Diêu giúp Tô Mặc ngôn gạt tóc rối, trong mắt đều là ý cười.
Không thể không nói, Tô Mặc Ngôn đắm chìm trong chốc lát, sau đó lại nhíu mày, chửi bới, "Chị nói miễn cưỡng như vậy sao?"
Nói một câu chị yêu em cũng có thể không tự nhiên như vậy, Tô Mặc Ngôn oán thầm.
Đối mặt với Tô Mặc Ngôn không hài lòng, Úc tổng thái độ đoan chính nói, "Miễn cưỡng sao? Chị phải thực hành nhiều hơn."
Tô Mặc Ngôn: "..."
Nàng sửng sốt thổ lộ một câu, nói ra cảm giác phản hồi và điều chỉnh trong công việc, khiến Tô Mặc Ngôn không nói nên lời.
Úc Diêu hướng Tô Mặc Ngôn tới gần một chút, môi dán lên trán cô hôn lên trán, lại nói một lần nữa, "Chị yêu em..."
Ban đêm thanh âm rất nhẹ, lại thấm vào trong lòng Tô Mặc Ngôn.
Tuy rằng Úc Diêu nói có bản lĩnh, vẫn dễ trêu chọc, không có biện pháp, Tô Mặc Ngôn chính là đối với Úc Diêu không có sức chống cự, hết lần này tới lần khác thích một người phụ nữ nghiêm túc như nàng, chỉ biết làm việc không hiểu tình thú.
Ngay khi Tô Mặc Ngôn muốn thỏa hiệp, nàng nghe thấy Úc Diêu lại nghiêm túc bổ sung một câu, "Như vậy đã khá hơn chưa?"
"......"
Nói câu trước là đủ rồi, nhất định phải thêm một câu nữa, Tô Mặc Ngôn cảm giác đêm nay mình sẽ bị Úc Diêu làm tức chết, không thể hảo hảo dỗ dành người khác sao? "Chị đừng nói nữa, không được tự nhiên..."
Nói xong, hai mặt nhìn nhau, Tô Mặc Ngôn rốt cục nhịn không được, nhíu mày cười cười, sau đó lại đem nụ cười mạnh mẽ nghẹn trở về.
Người ta nói chị yêu em lãng mạn biết bao, vừa đến Úc tổng một cỗ hương vị của chỉ tiêu hoàn thành công việc, nói xong còn muốn thu thập một chút ý kiến phản hồi, sát thủ lãng mạn sống.
Cuối cùng cũng nở nụ cười, Úc Diêu bày tỏ, dỗ dành cô so với chỉ tiêu hoàn thành công việc còn khó khăn hơn.
"Không nói ra, liền không hiểu sao?" Úc Diêu nâng cằm Tô Mặc Ngôn lên, "Bình thường tiểu cô nương rất thông minh mà."
"Chị bớt chuyển đề tài." Tô Mặc Ngôn còn giận rất nhiều.
"Ừ..." Trong lúc nhìn nhau, sóng mắt lưu chuyển, Úc Diêu nhắm mắt trực tiếp hôn cô, mút môi cô, từng chút một rất kiên nhẫn hôn cô, sau khi thực hiện nhiều phương án, vẫn phát hiện nụ hôn có tác dụng nhất.
Bởi vì Tô Mặc Ngôn, Úc Diêu cũng có chút yêu loại cảm giác này.
Hôn môi với Tô Mặc Ngôn, đại khái là lúc nàng thả lỏng nhất, dây dưa cùng một chỗ, cái gì cũng không cần suy nghĩ, chỉ có ngọt ngào cùng hưởng thụ.
Úc Diêu trường kỳ chịu áp lực tinh thần, vẫn luôn phong bế ẩn nhẫn, mà bây giờ, cánh cửa trong lòng đang bị Tô Mặc Ngôn từng chút từng chút đẩy ra...
Tô Mặc Ngôn bị Úc Diêu cạy môi, cảm giác được lòng bàn tay nàng đang bơi trên người mình.
"Ừm~~~" Tô Mặc Ngôn bị Úc Diêu hôn thoải mái, giữa mũi bất giác tràn ra tiếng rên rỉ nông cạn.
Làm thế nào...!Sao lại cảm thấy kỹ năng hôn của Úc tổng cao lên không ít? Còn nữa, trước kia khi Úc Diêu hôn cô, tay đều quy củ không chạm vào thân thể cô,