Edit: Thanh Mục
Trái tim đập thình thịch càng thêm nhanh.
Tô Mặc Ngôn kéo đầu nặng nề, ra vẻ bình tĩnh nhìn Úc Diêu, kỳ thật trong đầu đã sớm bị ý niệm mình chờ mong lấp đầy, hơn nữa tác dụng của rượu, làm loạn một đoàn.
Cô nắm chặt hộp quà trong tay, rũ mắt xuống, có chút vụng về mở ra.
Như cô ấy nghĩ, đó là một chiếc nhẫn.
Chỉ là...
Tô Mặc Ngôn sửng sốt hai giây, phục hồi tinh thần lại, sau đó nhếch miệng cười với Úc Diêu, "Thích."
Úc Diêu nắm lấy tay Tô Mặc Ngôn, cầm lấy chiếc nhẫn, khoanh quanh ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, vừa vặn.
Tô Mặc Ngôn không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác khi Úc Diêu cúi đầu đeo nhẫn cho cô, giống như cả thế giới đều im lặng, chỉ còn lại sự ấm áp ngọt ngào trong lòng.
Úc Diêu ngẩng đầu, phát hiện Tô Mặc Ngôn đang ngơ ngác nhìn nàng, nàng dùng lòng bàn tay nâng khuôn mặt ửng đỏ của Tô Mặc Ngôn, vuốt ve, nhìn đôi mắt đối phương, rất nghiêm túc rất dịu dàng, "Bảo bối, chúc mừng sinh nhật."
Tô Mặc Ngôn tim đập thình thịch, nghe nàng nói ra những lời này bằng giọng trầm lạnh lùng gợi cảm.
"Ừm..." Tô Mặc Ngôn nhào tới vui vẻ ôm lấy Úc Diêu, sinh nhật năm nay có thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Có chút lời ngon tiếng ngọt buồn bã không nói ra miệng, Tô Mặc Ngôn cũng hiểu.
Sau khi ở bên nhau, Úc Diêu đối với cô vẫn luôn có cầu tất ứng, ở mọi phương diện đều chiều theo cô sủng ái cô, càng ở chung, Tô Mặc Ngôn càng có thể cảm nhận được điểm này.
Nửa năm nay, dần dần, Tô Mặc Ngôn phát hiện Úc Diêu có mặt khác, hoặc là nói Úc Diêu đang thay đổi vì cô.
Trên thực tế, không phải Úc Diêu thay đổi, chỉ là bởi vì Tô Mặc Ngôn đi vào trong lòng nàng.
Ngay cả Úc Diêu trong mắt người ngoài có lạnh như băng, nhưng nàng thủy chung vẫn đặt Tô Mặc Ngôn ở vị trí ấm áp mềm mại nhất trong lòng mình, mà phần ấm áp độc nhất vô nhị này, chỉ có Tô Mặc Ngôn mới có thể cảm nhận được.
Tô Mặc Ngôn hôn lên khóe miệng Úc Diêu một cái, lúc nói chuyện còn có chút mơ hồ, "...!Vợ yêu của em, cảm ơn chị."
Úc Diêu bất đắc dĩ cười, Tô Mặc Ngôn say mới nói những lời này, chính mình lại cùng cô náo loạn.
Bất quá bộ dáng Tô Mặc Ngôn nửa say, so với bình thường còn nhu thuận hơn vài phần.
Úc tổng chán ghét người say rượu như vậy, đến Tô Mặc Ngôn lại thay đổi một bộ tiêu chuẩn khác, quả nhiên vẫn là người khác nhau.
Tô Mặc Ngôn vô tình say rượu, nàng sẽ tức giận, nhưng sẽ không ghét.
Tô Mặc Ngôn đỏ mặt nũng nịu nỉ non gọi vợ, Úc Diêu nhìn, tức giận bất tri bất giác liền tan biến, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười đáng yêu.
Tô Mặc Ngôn cầm lấy một chiếc nhẫn khác trong hộp, cũng cẩn thận đi giúp Úc Diêu đeo, chẳng qua trước mắt có chút lơ lửng, hơn nửa ngày mới giúp nàng đeo xong.
Sau khi đeo xong, Tô Mặc Ngôn trịnh trọng hôn lên ngón tay nàng, lại vùi đầu vào trong ngực Úc Diêu, ôm cọ cọ, cảm thấy thoải mái.
Tuy rằng hình ảnh cùng não bổ có chút khác biệt, không phải cầu hôn, nhưng Tô Mặc Ngôn vẫn muốn vui vẻ không ngừng.
Úc Diêu ôm Tô Mặc Ngôn trong chốc lát, cô lại im lặng lại, đoán chừng hôm nay chơi mệt mỏi.
Úc Diêu đỡ Tô Mặc Ngôn ngồi vững trên ghế, kéo dây an toàn giúp cô cài lại, khi nhìn gần đôi môi hồng hào của cô, nhịn không được hôn cô hai cái.
Tô Mặc Ngôn nửa mở mắt ra, cười chủ động cho nàng một nụ hôn ngọt ngào.
"Em ngủ một lát, đến nhà chị gọi em."
"Ừm."
Buổi tối gió tự nhiên thổi thoải mái, Tô Mặc Ngôn híp mắt lại, nửa ngủ nửa tỉnh lại mơ thấy cô và Úc Diêu cùng nhau chụp ảnh cưới, còn có hôn lễ của các cô.
Trong hôn lễ, Úc Diêu mỉm cười đeo nhẫn cưới cho cô...
Khi nào đến nhà, Tô Mặc Ngôn choáng váng cũng không rõ ràng lắm, chỉ là đi theo Úc Diêu.
Vừa vào thang máy, Tô Mặc Ngôn tựa như một con gấu túi cây, chính diện ôm lấy Úc Diêu, cả người đều dính vào người đối phương.
Úc Diêu không còn cách nào khác, một bên ôm Tô Mặc Ngôn, một bên đưa tay ấn xuống tầng ba mươi sáu, "Đứng thật tốt."
"Ừm..." Tô Mặc Ngôn ỷ vào khí lực say rượu, trực tiếp đem Úc Diêu chặn ở góc thang máy.
"Đừng náo loạn." Úc Diêu đẩy đẩy cô.
Tô Mặc Ngôn tựa đầu vào vai Úc Diêu, hơi thở đều quét qua cổ Úc Diêu, tay trái cô vòng quanh eo Úc Diêu, chậm rãi bơi đến lưng, kéo khóa kéo váy xuống một đoạn ngắn, lòng bàn tay thò vào, vuốt ve làn da mịn màng nhẵn nhụi của đối phương.
Cũng may góc camera quay được, nhìn Tô Mặc Ngôn coi như là quy củ.
Tô Mặc Ngôn một tay sờ lên thắt lưng nàng, một tay vuốt ve lưng nàng, còn thỉnh thoảng còn có hơi thở đảo qua cổ.
Úc Diêu cúi đầu khẽ thở dài một hơi, lại cắn môi nhịn xuống, bị Tô Mặc Ngôn giày vò...!Có chút khó khăn.
Bây giờ đã là đêm khuya, về cơ bản không có ai đi thang máy.
Tầng 10, tầng 20...
Tầng 36 thật xa.
"Còn chưa về đến nhà." Úc Diêu nhỏ giọng cảnh cáo Tô Mặc Ngôn, "Quy củ một chút."
Tô Mặc Ngôn nghe xong, tiếp tục ôm lấy eo Úc Diêu, nghiêng đầu áp sát bên tai nàng, bất kể lúc nào cũng không quên chiếm chút tiện nghi, "Về đến nhà, có phải là có thể không quy củ hay không..."
Úc Diêu không lý luận với Tô Mặc Ngôn, nhìn chằm chằm tầng lầu không ngừng tăng lên, chỉ muốn nhanh chóng lấy lại lớp da mặt dày bên