Nghĩ ngợi một lát, Tiết Lệnh Vi hỏi nàng: "Thanh Nghiên, sao muội sợ ngài ấy thế, có phải là..."
Tiết Lệnh Vi còn chưa hỏi xong đã thấy vẻ mặt Thanh Nghiên cứng đờ, không biết Thanh Nghiên đang nghĩ tới cái gì, sắc mặt từ từ có chút xấu đi.
"Thôi thôi, tỷ tỷ không hỏi." Cái tên Triệu Duật điên kia luôn âm tình bất định, đẩy được Ngọc Như đến bước đường phát điên dữ tợn như ác quỷ ấy, sợ rằng Thanh Nghiên thật sự từng chịu tội ở chỗ y nên mới sợ hãi y đến vậy.
Tiết Lệnh Vi dừng một chút, an ủi nói: "Quá khứ thì cho qua hết đi, mặc dù tỷ tỷ không có sức mạnh gì, nhưng tỷ tỷ tuyệt đối không để muội bị lấn hiếp nữa đâu."
Thanh Nghiên nghe vậy, sắc mặt từ từ hòa hoãn: "Thanh Nghiên sẽ luôn ghi nhớ lời của tỷ tỷ."
Nghĩ đến sau này mình phải đi khỏi phủ Đề đốc, Thanh Nghiên xem nàng như tỷ tỷ ruột thịt, đến lúc đó có thể nào Tiết Lệnh Vi bỏ mặc Thanh Nghiên mà đi một mình? Một lát sau, Tiết Lệnh Vi hỏi nàng: "Thanh Nghiên, muội muốn đi khỏi đây không?"
Thanh Nghiên giương mắt: "Đi khỏi đây? Đi đâu?"
"Tỷ tỷ ví dụ thử vậy, giả sử nếu có thể rời khỏi đây, rời khỏi kinh thành, muội có muốn đi không?"
Thanh Nghiên nhíu đôi mày lá liễu, không biết nghĩ đến cái gì, nàng lắc đầu: "Muội chưa bao giờ nghĩ mình có thể đi được."
"Ôi chao, chỉ là giả sử thôi mà, nếu thật sự có thể rời khỏi đây, đi đến nơi khác, sống một cuộc sống của chính mình, tuy có hơi thanh bần nhưng bù lại được tự tại vui vẻ, muội có muốn không?"
Thanh Nghiên nghe xong, nét mặt kinh ngạc trong một thoáng, sau đó bình tĩnh trở lại.
"Muội không muốn."
Tiết Lệnh Vi sửng sốt, "Vì sao không muốn?"
Nàng không ngờ Thanh Nghiên khẳng định trả lời như vậy.
Thanh Nghiên nhìn đống than củi trong lò sưởi, trong khoảnh khắc ấy, Tiết Lệnh Vi không thấy được bất kì cảm xúc gì trên khuôn mặt của nàng.
"Nếu không được bảo vệ, tự tại vui vẻ ở đâu chứ? Nơi bảo vệ chúng ta, chẳng lẽ còn không phải là phủ Đề đốc này sao?"
Tiết Lệnh Vi bỗng nhiên không biết nên nói gì, dừng một chút, nàng nói: "Tỷ cho rằng muội không thích nơi này."
"Không thích thì được gì