Edit: Hà Thu
Hôm sau là một ngày mưa.
Sáng sớm, Tiêu Minh Triệt ngồi lên xe ngựa tiến cung.
Mới ra khỏi cửa phủ không xa, hắn tiện tay vén một góc rèm xe lên, chỉ thấy có một chiếc xe ba gác đang đi tới trước mặt.
Người đẩy xe là hai thanh niên mặc áo tơi, đội mũ rộng vành, thân hình nhỏ gầy, không nhìn rõ ngũ quan.
Trên xe ba gác đặt bảy tám cái giỏ trúc lớn, tất cả đều được bao phủ bởi lá chuối tây. Nhưng không có bao nhiêu che đậy kín kẽ, có mấy đóa hoa còn nhô đầu ra từ giữa lá chuối và khe hở của sọt.
Mặc dù sắc trời vẫn chưa sáng rõ, nhưng Tiêu Minh Triệt có thị lực không tồi, mơ hồ có thể nhìn ra đó là một bông hoa màu tím có nhiều nhánh.
Từ đây đi vào bên trong, cũng chỉ có một nhà Hoài vương phủ, những bông hoa này hiển nhiên là mang đến Hoài vương phủ.
Các nhà cao cửa lớn ở Ung kinh đều cố định lâu dài các loại thực phẩm như rau, hành, hoa quả, thịt cá các loại. Mỗi ngày thương nhân sẽ phái người đem rau thịt hoa quả mang tới tận cửa.
Những chuyện này đều có Khương thúc và Khương thẩm chuẩn bị, Tiêu Minh Triệt trước kia đương nhiên chưa bao giờ hỏi tới.
Giờ phút này hắn cũng không nói rõ được chính mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ thấp giọng kêu dừng xe, rồi phân phó tùy thị Tiểu Mẫn đang ngồi ở trên càng xe đối diện: “Đi hỏi một chút xem, những bông hoa tím nhiều nhánh kia là ai đặt.”
Tiểu Mẫn liền bung dù nhảy xuống xe, đuổi theo chiếc xe ba gác kia.
Một lát sau, Tiểu Mẫn trở về bẩm báo: “Điện hạ, tiểu nhị giao hoa nói, là vương phi trong viện đặt.”
“Biết rồi.” Tiêu Minh Triệt ngồi tựa ở trên vách xe, nhắm mắt dưỡng thần: “Đi thôi.”
Bánh xe một lần nữa chuyển động, tiếng vang lộc cộc hòa lẫn với tiếng mưa đập vào nóc xe, khiến người ta miên man suy nghĩ.
***
Những bông hoa tím nhiều nhánh kia, hôm qua mới được Tân Hồi đặt mua tại một cửa hàng hoa ở chợ Đông.
Lúc ấy bởi vì nàng đặt số lượng lớn, lại đưa ra yêu cầu cổ quái là “Muốn mẻ mới hái, chỉ cần hoa không cần cành”, nên khiến cho chưởng quỹ kinh ngạc truy vấn vài câu.
Dù sao hoa tím nhiều nhánh ở Ung kinh cũng có thể gặp ở khắp nơi, không tính là quý giá. Nên mấy nhà giàu có lắm tiền cũng thỉnh thoảng mua năm ba bó, để làm nền màu khi cắm hoa.
Nhưng một lần đặt liền tám sọt như thế này, lại chỉ lấy hoa không cần cành, cửa hàng hoa cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Chưởng quỹ sợ Tân Hồi chỉ đặt cho vui, nên bảo nàng trả trước một nửa tiền, để tránh hôm nay đưa đến Hoài vương phủ lại không có người ra nhận hàng.
Cái này lại không có cách nào bán trao tay, lỡ không may bị bom thì chưởng quỹ chắc tức đến đến giậm chân chửi mẹ mất.
Mọi người đều không biết rằng, người Ngụy có tập tục ủ hoa làm thành tương ăn.
Cuối năm ngoái khi đến nước Tề, Lý Phượng Minh có mang theo một ít bên trong của hồi môn, nhưng lúc ở hành cung đã ăn gần như sạch.
Tân Hồi đặt mua tám sọt hoa tím nhiều nhánh này, dùng để ủ nước tương, nhưng lắm cũng chỉ được năm ba vò mà thôi.
Tây thiên sảnh của tiểu viện sớm đã bị dọn sạch sẽ, trên mặt đất trải ghế đệm sạch sẽ, đặt rất nhiều cái sàng.
Hôm nay trời có mưa, các thị nữ trong viện cũng không bận rộn chuyện gì khác, đều bị Tân Hồi gọi đến tây thiên sảnh, học theo bộ dáng làm việc của nàng.
Thuần Vu Đại hôm nay không đi Quế Tử Khê, giờ phút này cũng đang bày nửa giỏ ở dưới hành lang, chọn hoa bồi Lý Phượng Minh nghe mưa.
Lý Phượng Minh nổi lên tính tình muốn thử, cũng thay áo vải thô ngắn tay giống mọi người, để thuận tiện làm việc.
Nàng cẩn thận nhìn chằm chằm động tác của Thuần Vu Đại, cẩn thận học theo sát, trong miệng còn hỏi không ngừng.
“Rửa sạch trước, rồi lại lau khô từng cánh hoa? Không lau không được sao? Nếu hoa tương bị khô, thì cũng không có cách nào ăn được.”
Thuần Vu Đại cười nhìn nàng: “Sau khi nghiền nát cánh hoa, chính bản thân nó sẽ tự mình ra nước.”
“Vậy cũng không ra được nhiều lắm đâu. À, thêm mật ong và đường thô. Có phải thêm nước nữa không?”
Từ nhỏ Lý Phượng Minh đã nếm qua vô số loại hoa tương, đại khái cũng hiểu được quá trình nước tương hoa được ủ như thế nào, nhưng chưa từng tự tay làm qua, thậm chí cũng chưa từng tận mắt xem hết quá trình chế ủ.
“Sẽ thêm một ít nước giếng. Nhưng không nhiều, mỗi vò chỉ cần một gáo nước nhỏ thôi.”
“Nhất định phải có nước giếng sao? Nước sông thì không được à? Thế còn nước suối thì sao?” Phàm là chuyện mà Lý Phượng Minh để ý đến, liền sẽ có có rất nhiều vấn đề cổ quái hiện lên.
Thuần Vu Đại kiên nhẫn giải thích sự khác biệt giữa một số loại nước để ủ hoa tương.
Lý Phượng Minh nghe đến say sưa, liên tiếp gật đầu, cuối cùng còn cười phàn nàn: “Không nghĩ tới ủ nước tương hoa còn là một môn nghệ thuật rất cần có tay nghề học vấn. Lúc trước tại sao không ai dạy ta?”
Thuần Vu Đại nhìn thấy bốn phía không người, mới nhẹ giọng cười trở lại: “Trước kia ngài học đều là ‘đại thủ nghệ’, ai dám dạy ngài những thứ này.”
“Chậc, cái gọi là đại thủ nghệ kia mới không có ý nghĩa.” Lý Phượng Minh bĩu môi: “Ta dậy sớm về trễ chăm học mười sáu năm, cuối cùng thì sao?”
Những cái được gọi là “đại thủ nghệ” kia, cuối cùng lại để cho nàng chịu đựng hai năm kiếp sống gần như giam cầm, sau đó lãnh một tờ quốc thư hòa thân, rồi rời nhà đến nước khác.
Nhưng mà nếu không có tờ giấy quốc thư hòa thân kia cứu, thì giờ phút này chắc nàng còn đang bị nhốt ở trong bốn bức tường viện, hoảng sợ không thể sống yên, chỉ biết chờ đợi một bình rượu độc không biết ngày nào sẽ đến.
“Nếu sớm biết như vậy, không bằng từ nhỏ ta học ủ nước tương hoa còn hơn.”
Ủ nước tương hoa tuy là chuyện nhỏ bình thường không có gì lạ, nhưng lại là tư vị chân thật của pháo hoa hồng trần.
Vừa thơm vừa ngọt, làm cho người ta cảm thấy, còn sống thật tốt.
***
Gần cuối giờ mùi*, mưa lớn càng có dấu hiệu nặng hạt hơn.
*từ 13 giờ đến 15 giờ.
Bình thường vào lúc này, Lý Phượng Minh không có gì bận rộn, liền đi ngủ trưa. Nhưng giờ phút này nàng đứng dưới mái hiên, còn mặc chiếc áo ngắn vải thô buổi sáng.
Nhìn màn mưa đầy trời, tâm trạng của nàng dần dần thấp thỏm.
Thuần Vu Đại bẩm báo: “Điện hạ, bây giờ Hoài vương vẫn chưa hồi phủ.”
Tin tức này làm cho Lý Phượng Minh vô thức hoảng hốt.
Nàng nghi ngờ phần tấu chương sáng nay Tiêu Minh Triệt đưa vào cung, nội dung vẫn chưa hoàn toàn chiếu theo lời nàng nói hôm qua.
Hoặc là, Tiêu Minh Triệt ở ngự tiền đối đáp xảy ra vấn đề, biến khéo thành vụng?
Nếu không tại sao đến bây giờ còn chưa hồi phủ.
Thấy thần sắc nàng không đúng, Thuần Vu Đại an ủi nói: “Điện hạ đừng lo lắng. Có lẽ…”
“Ta không lo lắng.” Lý Phượng Minh cắt ngang lời nói của nàng, cố gắng trấn định.
“Là ta lỡ lời.” Thuần Vu Đại nín nụ cười: “Điện hạ không lo lắng.”
Lý Phượng Minh phun ra một ngụm trọc khí: “Cười cái gì mà cười? Cười nữa ta đánh ngươi đó. Mau đi chuẩn bị xe!”
“Ngài muốn tiến cung?” Ý cười của Thuần Vu Đại đột nhiên biến mất, kinh ngạc khuyên can: “Điện hạ đừng quên, theo Tề chế, thân vương nếu có việc gấp bẩm báo ở ngự tiền, gia quyến nếu không có lệnh triệu thì không được tiến cung, vương phi lại càng không thể.”
Lý Phượng Minh hơi gật đầu: “Ta nhớ rõ ngày hôm trước ngươi đã nói, Ngọc dung tán chế cho Hoàng hậu đã hoàn thành. Đang để ở Quế Tử Khê phía bên kia, hay là mang về rồi?”
Mấy bình Ngọc dung tán kia, nàng vốn định cuối tháng tiến cung dự tiệc mới trình lên Hoàng hậu.
“Đã đem về rồi. Điện hạ muốn hôm nay ra mặt trình lên cho Hoàng hậu, rồi lấy lý do này tiến cung?”
Lý Phượng Minh lắc đầu: “Ngươi đem mấy bình Ngọc dung kia tán kia đến Thiếu phủ, rồi thỉnh Thiếu phủ chuyển cho hoàng hậu.”
Chuyện hôm nay Tiêu Minh Triệt tiến cung mặc dù sự tình không lớn, nhưng lại là triều vụ. Nếu như thật sự xảy ra sai lầm ở ngự tiền, Hoàng hậu không che chở được, cũng chưa chắc đã muốn che chở.
Lúc này đưa Ngọc dung tán vào cung, cũng không phải trông cậy vào Hoàng hậu sẽ đi ngự tiền nói chuyện thay Tiêu Minh Triệt, mà là làm cho phủ Thái tử xem.
“Mà ta không tiến cung, chỉ ở ngoài cửa cung chờ Tiêu Minh Triệt thôi.”
Tấu chương hôm nay Tiêu Minh Triệt đưa vào cung, là hôm qua sau khi nói chuyện với nàng, viết lại suốt đêm.
Nếu thật sự là phán đoán của nàng đối với Tề Đế sai lầm, dẫn đến việc Tiêu Minh Triệt vừa đi tới cửa liền bỗng nhiên phải chịu ủy khuất, vậy mọi chuyện cũng coi như là bởi vì nàng mà xảy ra, lương tâm nàng đương nhiên sẽ cảm thấy bất an.
Nàng tạm thời không làm được nhiều, nhưng ít nhất có thể để cho Tiêu Minh Triệt vừa ra khỏi cửa cung liền nhìn thấy có người đang đứng chờ hắn.
***
Trước cổng cung có một con sông tên “Nhật Hà”, chín cây cầu vòm bằng bạch ngọc phù điêu bắc qua nó.
Nhóm ngoại thần khi vào cung cần xuống ngựa, để kiệu ở đầu cầu, sau khi qua cầu lại theo thân phận phẩm cấp chọn đi bộ hoặc ngồi bộ liễn.
Lúc xuất cung thì ngược lại.
Cuối thời thân*, mưa đã tạnh, Thái tử cùng Tiêu Minh Triệt lần lượt trước sau hạ liễn ở đầu cây cầu hình vòm bạch ngọc này.
* từ 15:00 tới 17:00
Theo quy chế, nên là Thái tử lên cầu trước, Tiêu Minh Triệt đi theo sau nửa bước.
Nhưng Thái tử lại hiền hòa cười nói: “Bốn phía không có người ngoài, giữa huynh đệ ta, không cần lạnh nhạt giữ lễ như thế.”
Vì thế chân dài của Tiêu Minh Triệt bước lên, theo lời tiến lên song hành với hắn: “Chuyện hôm nay, là ta xúc động nhất thời, tùy tiện kinh động tới hoàng huynh rồi.”
Hắn cũng không có đơn độc đưa tấu chương, mà là lệnh cho cung nhân đi Đông Cung truyền lời trước.
“Là xúc động nhất thời, nhưng lại bổ sung được điều mà ta chưa nghĩ tới.” Thái tử cười nhìn hắn: “Ngươi vì Trần Trì thỉnh công, lại đề nghị để Liêm Trinh thay mặt tham dự tiệc mừng cuối tháng, phụ hoàng rất hài lòng, không phải sao?”
Rất hiển nhiên, không chỉ Tề Đế vừa lòng, mà Thái tử cũng hài lòng. Bằng không sẽ không tự mình đưa hắn xuất cung, còn một đường đưa qua cầu bạch ngọc.
Đây chính là lần đầu tiên phá lệ.
Tuy Trần Trì là tướng lĩnh cấp thấp, người lại đang ở Nam Cảnh không kịp trở về, nhưng tiệc ăn mừng rất nhiều danh mục giống như hắn, Tiêu Minh Triệt cũng không còn là nhân vật chính duy nhất nữa.
Đây là ảnh hưởng của Tiêu Minh Triệt tự suy yếu trong triều, Thái tử có thể không hài lòng sao?
“Phụ hoàng hài lòng, là xem trọng mặt của mũi hoàng huynh thôi. Phụ hoàng không muốn gặp ta, ta biết mà.” Tiêu Minh Triệt rũ mắt xuống, mặc dù thần sắc vẫn lãnh đạm, nhưng lại có vẻ nhu thuận dị thường.
Đây là phương pháp hôm qua Lý Phượng Minh dạy hắn. Cho dù nhiệt tình không nổi, nhưng giả ngoan bán thảm cũng sẽ được coi là tín hiệu thân cận.
Hôm nay đối mặt với Tề Đế cùng Thái tử, hắn đều dùng phương pháp này. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn bao giờ hết, thật sự rất hiệu quả.
Thái tử than thở một tiếng, chắp tay chậm rãi đi lên cầu: “Phụ hoàng trọng tình, mẹ đẻ ngươi hồng nhan bạc mệnh, điều này trở thành cái gai trong lòng ông ấy. Nên đành ủy khuất cho ngươi. Phụ hoàng đối xử với ngươi như thế nào, ta cũng không tiện nói gì. Nhưng nếu có sau này chuyện gì xảy ra, ngươi còn có thể tới tìm ta, ta sẽ tận lực giúp ngươi xin tha thứ một hai.”
“Đa tạ hoàng huynh bảo vệ.” Tiêu Minh Triệt nói.
Hắn không tin loại lời quỷ quái như “phụ hoàng trọng tình”,
nhưng điều này cũng không quan trọng.
“Về phần ngươi đề cập đến chức “Đô tư do con cháu dòng họ từ quận vương trở lên thay nhau luân phiên”, mặc dù phụ hoàng còn đang cân nhắc, nhưng mà ngươi cứ yên tâm, ta sẽ hỗ trợ khuyên. Ta nghĩ rồi, trước đây là ta sơ sẩy, ngươi đề cập đến điều này là đúng.”
Thái tử nhướng mày với hắn, cười rất có thâm ý.
“Đêm đại hôn hôm đó ngươi liền đi tiền tuyến, chuyến này đi chính là nửa năm mới trở về, với Hoài vương phi cũng xa lạ. Nếu sau này thường trú ở biên cảnh, chỉ sợ càng khó thân cận hơn.”
Tiêu Minh Triệt liếc hắn một cái: “Ngược lại, cũng không có xa lạ như vậy.”
“Không có xa lạ như vậy? Cái miệng ngươi vẫn ngoan cố lắm.” Thái tử buồn bực cười rộ lên, cực kỳ giống người huynh trưởng quan tâm mắng yêu đệ đệ.
“Từ lúc ở hành cung hồi phủ đã một tháng rồi, ngươi chưa từng vào viện của nàng, nàng cũng không ở bắc viện của ngươi. Dù thế nào cũng là vương phi dùng quốc lễ cưới về, cho dù không thích nàng, nhưng có một số việc ngươi cũng phải có lệ qua loa. Hiểu không?”
“Cẩn tuân theo lời dạy của Thái tử.”
“Ngươi thích dạng nữ tử như thế nào? Sau này ta thỉnh mẫu hậu chọn cho ngươi hai người đàng hoàng tử tế…”
Tiêu Minh Triệt lập tức nói: “Đa tạ ý tốt của hoàng huynh. Nhưng, không cần phải phức tạp vậy.”
Hắn hiếm khi lộ ra chút vội vàng xao động, điều này làm cho Thái tử ngẩn người. Xong lại nở nụ cười đồng cảm.
“Cũng đúng. Vị vương phi kia của ngươi là một nhân vật lợi hại.”
Từ khi Hoàng hậu lấy lại quyền nói chuyện tuyệt đối trong hậu cung, đuổi Tiền Chiêu Nghi đến lăng Thái hậu hối lỗi, đến nay đã qua gần hai tháng.
Hiện giờ trong cung đã dần dần không còn ai nhắc tới Tiền Chiêu Nghi nữa, ngay cả Tề đế cũng phảng phất như đã quên đi sự tồn tại của nàng.
Có thể suy ra, cuộc sống của nàng ở lăng Thái hậu sẽ càng ngày càng khổ sở.
Thủ đoạn hậu cung, Thái tử ít nhiều biết một chút.
Đó là dao cùn cắt thịt, ngày này qua ngày khác, từng chút một, lăng trì thong thả không tiếng động.
Dường như không thấy máu, nhưng so với máu đỏ b ắn ra còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Về việc tại sao Tiền Chiêu Nghi lại ra nông nỗi như ngày hôm nay, người bên ngoài đều cho rằng đó là bút tích của Thái tử hoặc Hoàng hậu.
Nhưng Thái tử cũng rõ ràng hơn ai hết, cái đẩy tay quan trọng nhất trong việc này, kỳ thật chính là vị Hoài vương phi thoạt nhìn bừa bãi lỗ m ãng, giống như không làm gì kia.
“Cũng được. Nếu đưa người vào phủ ngươi, nàng nhất định sẽ làm loạn.” Thái tử rất thân mật vì Tiêu Minh Triệt nghĩ ra một cách: “Đến lúc đó thay ngươi an trí người ở bên ngoài đi.”
***
Trong lúc nói chuyện, bất giác đã đi tới đầu bên kia của cầu bạch ngọc.
Tiêu Minh Triệt nhìn thấy xe ngựa trong phủ mình đậu ở đó, thị nữ đứng dưới cửa sổ xe là Châu nhi trong viện Lý Phượng Minh, liền lập tức ngẩn người.
Thái tử nói: “Được rồi, ta đưa ngươi tới đây thôi.”
Tiêu Minh Triệt chấp lễ từ biệt, sau khi đưa mắt nhìn Thái tử xoay người đi lên cầu bạch ngọc, liền nhanh chóng sải bước lên xe ngựa.
Trong nháy mắt vén rèm xe lên, hắn ngửi thấy một mùi ngọt ngào nhàn nhạt.
Giương mắt lên chỉ thấy Lý Phượng Minh mặc áo vải thô ngắn tay, trong ngực ôm một cái bình nhỏ.
Tiêu Minh Triệt không hiểu vì sao nàng lại ăn mặc như vậy.
Đây là y phục bình thường mà tỳ nữ của Hoài vương phủ thường mặc, có khi các thị nữ vì làm việc thuận tiện, cũng sẽ mặc như vậy.
Rõ ràng là quần áo giống nhau, nhưng nàng mặc vào lại có chút khác biệt.
Thấy hắn sững sờ nhìn mình, lại không nói lời nào, Lý Phượng Minh càng lo lắng.
Nàng dời sang bên cạnh, nhường ghế chính cho hắn.
“Ta sợ hôm nay ngài không thuận lợi, liền đến nhìn xem. Châu Nhi nói, là Thái tử đưa ngài xuất cung. Bị đánh sao?”
Trong đầu Tiêu Minh Triệt có chút rối loạn, liền chỉ lắc đầu, không nói chuyện. Hắn trầm mặc ngồi xuống, nghiêng đầu đánh giá Lý Phượng Minh.
Nàng thông minh như vậy, sẽ không thể không biết, cho dù hắn ở trong cung chịu ủy khuất, nàng lúc này tới cũng không giúp được gì.
Bởi vì nàng không thể vào được.
Thế nhưng nàng vẫn tới. Ngay cả quần áo xinh đẹp cũng chưa kịp thay, hẳn là rất lo lắng đúng không?
“Vậy là bị mắng? Hay là, Thái tử nhìn thấu mánh khóe của ta rồi? Đừng hoảng sợ, chuyện nhỏ thôi. Ngài nói nhanh cho ta biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, chúng ta cùng nhau suy nghĩ tìm cách khắc phục.
Lý Phượng Minh lấy một cái thìa gỗ, múc nửa muỗng nước tương hoa từ trong vò nhỏ trong ngực, sau đó đưa cho hắn.
“Lúc tâm tình không tốt, ăn chút đồ ngọt có thể dễ bình tĩnh hơn. Mặc dù ngài không thể nếm ra hương vị trong miệng, nhưng thử một chút cũng không sao.”
Tiêu Minh Triệt không đưa tay đón, chỉ rũ mắt nhìn nàng.
“Không bị đánh, cũng không bị mắng. Chuyện Đô tư trực luân phiên, phụ hoàng còn cần cân nhắc. Còn chuyện xin công cho Trần Trì đã thành.”
Lý Phượng Minh vẫn duy trì động tác đưa thìa tương hoa kia cho hắn, nhìn hắn không chớp mắt: “Nhưng sắc mặt này của ngài, khẳng định còn có ‘nhưng mà’.”
“Ừm.” Tiêu Minh Triệt gật đầu: “Từ tối nay trở đi, nàng phải chuyển vào bắc viện.”
“Chuyển vào? Là muốn ta ở hẳn tại bắc viện?” Thấy hắn gật đầu, Lý Phượng Minh trợn tròn mắt: “Vì sao?”
“Trong phủ không sạch sẽ. Thái tử biết chúng ta không có…” Hắn không được tự nhiên dừng một chút, mặt lạnh ửng đỏ: “Nếu nàng không dọn vào, hắn sẽ đưa ta hai ngoại thất*.”
*Thiếp thất, vợ bé.
“Đưa ngoại thất cho ngài làm gì?” Lý Phượng Minh nhất thời không rõ, buột miệng thốt ra.
Tiêu Minh Triệt nhìn nàng như kẻ ngốc, hơi nghiêng mắt qua chút: “Nàng cảm thấy thế nào?”
Dứt lời, liền nhận lấy cái thìa trong tay nàng, uống hết nửa muỗng hoa tương.
Nước hoa tương vào miệng mềm mại, rất nhanh liền tan ra rồi ấm lên. Cảm giác này cũng không tệ lắm, chỉ là hắn vẫn nếm không ra hương vị như trước.
“Nàng chính là ăn cái này, cho nên cả người đầy mùi của của nó?” Tiêu Minh Triệt dựa vào vách xe, mệt mỏi nhắm mắt lại, khóe môi lại nhẹ nhàng nhếch lên.
Lý Phượng Minh đang nghiền ngẫm ý nghĩ của Thái tử, liền thuận miệng nói: “Ta không ăn. Nó mới được ủ vào buổi sáng, chắc ta ngồi trong đống hoa nên bị dính một ít mùi thôi.”
Không biết qua bao lâu, Tiêu Minh Triệt đang nhắm mắt phảng phất nhìn thấy trước mắt có một tấm rèm.
Rèm kia chậm rãi vén lên, chỉ thấy Lý Phượng Minh mặc áo vải thô tay ngắn, ngồi ở trong một đống hoa tím nhiều nhánh.
Nàng nghiêng đầu nhìn lại, mỉm cười đưa tới một muỗng tương ngọt: “Ngài trở về rồi sao? Ta chờ ngài đã lâu. Mau nếm thử đi.”
Hắn vẫn không nếm ra hương vị.
Nhưng khuôn mặt tươi cười trước mắt này, cộng thêm hương thơm ngọt ngào quanh quẩn ở chóp mũi, làm cho hắn mơ hồ hiểu được tư vị của nước tương hoa này.
Ngọt lịm, mềm mại, vào miệng liền tan ra, biến thành một cỗ ấm áp chảy vào trong lòng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn nghĩ, loại tư vị này nếu có tên, vậy nó nên gọi là “Lý Phượng Minh”.
***
Lúc xuống xe ngựa, Tiêu Minh Triệt đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Trong tháng hai, nàng gửi phi dịch đưa đến Nam Cảnh cho ta cái bình nhỏ kia, chính là loại nước tương ngọt này?”
Lý Phượng Minh đứng vững xong mới quay đầu nhìn hắn, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Đúng vậy. Cách làm là tương tự, chỉ là hoa không giống nhau mà thôi. Ngài thế mà có thể nếm ra hai mùi vị khác nhau thành giống nhau?!”
Sắc mặt Tiêu Minh Triệt hơi trầm xuống, lắc đầu: “Nếm không ra. Nàng về trước đi, để cho người ta đem đồ vật của nàng chuyển đến bắc viện.”
Nói xong, liền muốn xoay người trở lại trên xe ngựa.
“Ngài còn muốn đi ra ngoài?” Lý Phượng Minh nhíu mày: “Không còn sớm nữa, nếu không phải chuyện gì gấp, thì cũng đừng đi ra ngoài chứ? Trên đường ngài ngủ thiếp đi, ta ngại quấy rầy ngài, nên đang đợi sau khi hồi phủ sẽ hỏi ngài chi tiết đó.”
“Chờ ta trở về nàng lại hỏi. Ta muốn đi tìm Liêm Trinh.” Ánh mắt Tiêu Minh Triệt không tốt, quai hàm cắn chặt: “Chuyện vô cùng gấp.”
Lý Phượng Minh vội vàng lui về nửa bước, lại cẩn thận nhìn trái nhìn phải, một tay túm lấy ống tay áo của hắn, buộc hắn phải nghiêng người cúi đầu.
Nàng xích lại gần hắn một chút, đè ép giọng nói: “Điên rồi sao? Nếu lúc này đi tìm Liêm Trinh, thì hôm nay coi như phí công. Có chuyện gì không phải mà lúc này nhất định đi tìm hắn?”
Chờ nàng nói xong, Tiêu Minh Triệt mới hậu tri hậu giác hất bàn tay đang túm ống tay áo mình ra, vành tai đỏ bừng tránh sang bên cạnh hơn nửa bước. Vẫn kiên cường giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Không có việc gì. Chỉ là đột nhiên muốn đánh hắn.”
Muốn đánh cho Liêm Trinh phun tất cả số tương ngọt đã ăn trong tháng hai ra.