7:30PM,trời hôm nay âm u,mây đen bao trùm cả thành phố .Trong ngôi biệt thư cổ kính không khí có vẻ ngưng trọng ,6 người đứng ở cửa ,trên vai là ba lô nặng trỉu ,quần áo thể thao
dài tay ,trên đôi chân là đôi giày thể thao địa hình ,đầu đội mũ lưỡi trai tất cả đều màu đen như muốn hòa mình vào bóng đêm
-Cái này con phải mang .
Ông Tống nghiêm nghị đưa cho nó hai khẩu súng bạc.
-Ơ sao con không có ?
Hima ngạc nhiên nhìn về phía ông tống phụng phịu
-Ngốc chúng ta không tiếp xúc được với bạc
Ryô thấy vậy cốc lên đầu nhỏ một cái rồi lại lấy tay soa cho nhỏ
-Ờ ha hihi
Hima như nhớ gì đó ngây ngô cười
-Đi thôi
Nó lên tiếng cắt ngang nhét 2 khẩu súng vào bên hông.Bước đi ra ngoài , khi đi qua còn liếc qua Youki và Kaitô 1 lần . Khiến 2 người kia không hiểu nhìn nhau trong mắt đều là thắc mắc ko lẽ nó biết cái gì?. Hắn đi theo ra ngoài cũng liếc nhìn 2 người này 1 cái [anh này a dua bắt trước chị ấy làm gì nhỉ?].
Chiếc xe dừng phía ngoài bìa rừng , mọi người theo chân nó vào khu rừng. Bước chân vào khu rừng nơi đây như bước vào 1 thế giới ma quái,những cây cổ thụ to lớn ở khắp mọi nơi chề ra những đôi cánh rộng nhưng ở dưới đất là những bộ xuơng người trắng muốt , đầu lâu xương xường được rãi khắp nơi ,đôi khi còn bắt gặp những bộ thi thể chỉ mất nữa người đôi mắt trợn lớn.Đi càng sâu vào khu rừng cảm giác âm u như những nghĩa địa đầy rẫy những vật dụng của người chết,ở trên những thân cây là lời thú tội hay ngắn nhủ trước lúc ra ,đi cây cối ở đây đan xen dày đặc khiến người ta rất dễ đi lạc cũng đã từng rất nhiều người tìm đến đây chưa bao giờ trở về. Từ khi bước vào Hima vẩn rung rung nắm chặt tay Ryô không thả khiến cậu vui mừng nhưng cũng có chút lo lắng cho nhỏ.Nó vẫn bình thản đi vào phía trước , 3 người con