Sáng hôm sau chỉ mới cuối giờ Dần (hơn 6 giờ sáng) mà Âu Dương Nguyệt Anh dậy thức dậy rồi. Nam Cung Dạ Thần phát giác ra có người động đậy nên cũng thức giấc, hắn nhìn ra ngoài mới biết đã cuối giờ Dần. Lúc này Nam Cung Dạ Thần mới phát hiện là có Âu Dương Nguyệt Anh bên cạnh thì hắn sẽ ngủ ngon và say giấc, nàng còn hiệu quả hơn cả thuốc an thần. Nhưng mà hắn không hiểu làm sao lại có chuyện này, làm sao hắn có thể an tâm với nữ nhân yêu say đắm Nam Cung Mặc Hoài chứ? Không phải lúc trước hắn rất chán ghét nữ nhân này hay sao? (Vị Vương Gia nào đó của chúng ta vẫn chưa phát giác ra kiếp thê nô của hắn sắp bắt đầu rồi^_^!)
“Anh nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì?” Âu Dương Nguyệt Nah còn đang say ngủ bị hắn nhìn đến ngơ ngác.
“Không phải là không cho gọi nàng dậy sớm hay sao? Sao lại tự mình thức dậy vậy?” Nam Cung Dạ Thần hỏi.
“Còn không phải tại cái giường này của anh sao chứ? Cứng như vậy, bây giờ cả người của ta vừa mỏi vừa đau nữa.” Âu Dương Nguyệt Anh như đang oán trách nói.
“Nếu đã không ngủ được thì thức dậy luôn đi!” Nam Cung Dạ Thần nói xong thì mang giày rời giường đi lại bức bình phong định mặc y phục nhưng lại đổi suy nghĩ, nhìn lại nàng gọi: “Lại đây, giúp Bổn Vương mặc y phục!”
“Hả????” Dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trước mặt Âu Dương Nguyệt Anh. Nàng làm sao biết mặc loại y phục cổ đại này chứ? Kêu nàng xé còn được chứ kêu nàng mặc thì nàng bó tay toàn tập.
“Mau lên!” Nam Cung Dạ Thần giục nàng.
“Biết rồi!” Âu Dương Nguyệt Anh mang giày xuống giường rồi đi lại chỗ Nam Cung Dạ Thần.
Âu Dương Nguyệt Anh phân biệt từng lớp áo 1 lúc rồi bắt đầu giúp Nam Cung Dạ Thần mặc lên. Những thứ này so với trang phục mà nàng thiết kế cho các đoàn làm phim khác xa quá mà. Nam Cung Dạ Thần vất vả đứng cả buổi trời để Âu Dương Nguyệt Anh giúp hắn mặc y phục. Thật ra bình thường đều là hắn tự mình mặc y phục cho bản thân, chỉ là hắn đột nhiên muốn trêu ghẹo nàng thôi. Chẳng qua là sau khi nàng giúp hắn mặc y phục thì hắn liền hối hận vì đã trêu ghẹo nàng, đỡ phải vất vả đứng cả buổi trời sau đó lại phải tự mặc lại từ đầu. Đai lưng vốn dĩ phải ngay ngắn nằm trên eo lại
bị nàng quấn thành mấy vòng.
“Hoàn mỹ, đúng là thiên tài thì học cái gì cũng nhanh! Ta về phòng đây, bye bye!” Âu Dương Nguyệt Anh mặc y phục cho Nam Cung Dạ Thần xong thì sờ tay lên cằm ngắm hắn từ trên xuống dưới cười với bộ dạng tự tin nói sau đó tạm biệt hắn rồi chạy ra khỏi phòng. Còn không chạy sao? Có ngốc mới ở lại, ở lại chờ hắn ngắm xong bộ dạng của hắn biết đâu chừng căm bệnh Vương Gia thích phạt người của hắn lại tái phát. Trong 36 kế ‘Tẩu vi thượng sách!’
“Chạy nhanh như vậy, là sợ Bổn Vương ăn nàng sao?” Nam Cung Dạ Thần nhìn theo bóng dáng nho nhỏ của nàng chạy đi đang dần dần mất bóng của Âu Dương Nguyệt Anh kaf lắc đầu nói thầm, tay cũng đang bận rộn tháo đia lưng ra đeo lại.
Âu Dương Nguyệt Anh chạy ra khỏi Nam Lân Viện thì chạy thẳng về Tĩnh Hiên Viện của nàng, những tỳ nữ thấy nàng vào liền thỉnh an nhưng nàng không để ý mà chạy thẳng vào phòng nằm lên chiếc giường nệm êm của nàng. Nàng đưa tay lên ngắm nghía chiếc lắc tay của nàng có tên Liên Thông Nghi, lắc tay có mặt hình trái tim đính kim cương, ngay chỗ móc khoá đặc biệt thiết kế 1 đoá hoa sen và mở khoá bằng dấu vân tay của nàng. Cũng may nàng có thói quen đi đâu cũng mang theo Liên Thông Nghi bên mình, chứ nếu không thì tới nơi đây không biết nàng sẽ sống như thế nào nữa.
Liên Thông Nghi thật ra là 1 cái túi không gian có thể bất cứ thứ gì vào trong và không giới hạn không gian. Ở thời hiện đại của nàng hiện chỉ có 7 chiếc Thông Nghi, mỗi chiếc đều khác nhau ở hình móc khoá và tên gọi khác nhau, là vật giới hạn của Thế Giới do 1 thiên tài công nghệ thiết kế và chế tạo nên nhưng không may ông đã qua đời nên không thể sản xuất vật này tiếp tục nữa.
Âu Dương Nguyệt Anh có sở thích đi du lịch khắp nơi nên những vật dùng bình thường đều mang theo hết, đặc biệt là những món trang sức quý báu của nàng đều giấu bên trong.