“If we were countrymen, could we meet? If i read and understood these verses, I will be here tomorrow at noon.” Đây là nội dung trong bức thư mà Âu Dương Nguyệt Anh đang đọc.
“Tiểu thư, ngôn ngữ của bức thư này là gì vậy ạ?” Thanh Tâm thắc mắc hỏi. Đây hoàn toàn không phải là ngôn ngữ mà cô từng học a.
“”Không có gì, viết bừa thôi!” Âu Dương Nguyêht Anh gấp bức thư lại bỏ vào phong thư. Đồng hương? Xuyên về đây không chỉ có mình nàng rồi.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Thanh Tâm thấy Âu Dương Nguyệt Anh ngẩn người liền lên tiếng gọi.
“Không có gì, đốt bức thư này đi!” Âu Dương Nguyệt Anh đưa bức thư cho Thanh Tâm nói rồi rời khỏi nhà bếp.
Âu Dương Nguyệt Anh rời nhà bếp đi tới cửa thì gặp lại Vân Nam Cảnh, nàng vừa đi ngang qua y thì cảm thấy quen mặt liền lùi lại nhìn mặt y. Vân Nam Cảnh thì vừa nhìn thấy Âu Dương Nguyệt Anh liền nhận ra nàng ngay lập tức, còn nàng thì mất một lúc mới có thể nhận ra.
“Huynh huynh...là huynh sao?” Âu Dương Nguyệt Anh nhận ra liền vui vẻ chào Vân Nam Cảnh.
“Cuối cùng cũng nhìn ra rồi sao?
Ta còn tưởng nàng sẽ không nhận ra!” Vân Nam Cảnh mỉm cười nói với Âu Dương Nguyệt Anh.
“Ta...sao ta có thể không nhận ra huynh chứ! Ta là người đã hứa thì sẽ giữ lời mà!” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Không ngờ một cô nương như nàng cũng nghĩa khí đó!” Vân Nam Cảnh nói.
“Cô nương thì sao chứ? Đừng xem thường nữ nhi bọn ta! Vào trong đi.” Âu Dương Nguyệt Anh nói rồi cùng Vân Nam Cảnh và tuỳ tùng của y vào trong.
“Ta cùng hai người họ lên phòng, thúc nói với Đỗ Bách Châu chuẩn bị vài món với rượu mang lên. Hôm nay ta đãi họ.” Âu Dương Nguyệt Anh đi lại nói với Trình Phúc.
“Vâng thưa tiểu thư!” Trình Phúc nhận lời rồi gọi tiểu nhị lại dặn dò.
“À đúng rồi! Nếu người đưa bức thư tới thì nhớ gọi ta nha!” Âu Dương Nguyệt Anh định đi nhưng nhớ liền quay lại nói.
“Vâng!” Trình Phúc gât đầu.
Âu Dương Nguyệt Anh cùng với Vân Nam Cảnh và tuỳ tùng của y lên lầu.