Nắng Xuân Không Muộn - Trình Quái

Lần đầu gặp gỡ ở Hàng Châu


trước sau

Thời tiết Hàng Châu u ám và chẳng thể đoán trước, gần đây đang chịu ảnh hưởng của bão nên lại càng khiến người ta khó mà nắm bắt. Ra khỏi cửa hàng, trên tay Nguyên Phi Cách là một chiếc ô cán dài.

Đây là kinh nghiệm được đúc rút sau khi bị ướt như chuột lột ở Lâm Thành hai ngày trước, hôm nay Nguyên Phi Cách đã tự giác đi mua ô. Bạn sẽ không biết cơn mưa xối xả bất thình lình ập đến khi nào đâu.

Chẳng có ai đi du lịch một mình lại phàn nàn khi đối mặt với tình huống xấu cả, anh cũng khổ lắm chứ.

Sau khi ra ngoài đi dạo mấy tiếng, trời bỗng đổ mưa thật, nhưng lần này chỉ là vài giọt mưa nhỏ tí tách. Anh bật chiếc ô mới mua lên, chuẩn bị quay về khách sạn.

Giờ đã hơn 12 giờ, trên đường đèn điện sáng trưng, nội thành vẫn náo nhiệt như cũ.

Anh hạ thấp vành mũ, khẩu trang màu đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, sau đó đi qua đám đông về hướng khách sạn mình đang ở.

Trong đại sảnh không có người, anh cụp ô lại rồi cởi mũ ra, khẽ giũ sạch những giọt nước dính trên ô, sau đó nhấn nút thang máy rồi đứng đợi.

Vừa mới bước vào thang máy đã nghe thấy có tiếng nói chuyện dần tới gần, anh vươn tay nhấn nút giữ thang máy đang chuẩn bị đóng lại, chợt thấy một nhóm người vừa nói vừa cười đi đến hướng này.

Nguyên Phi Cách liếc nhìn mấy bận, phát hiện hình thức trang phục bọn họ đang mặc đều cùng một kiểu, áo phông đen và quần thể thao, nhìn là biết đồng phục của đội.

Nhìn qua có khoảng 7, 8 người và cô gái duy nhất trong đội đã thu hút sự chú ý của anh đầu tiên. Họ còn chưa bước vào thang máy anh đã đối mặt với cô ấy.

Anh chỉ cảm thấy đôi mắt của cô gái này rất sáng, tóc búi củ tỏi cao cao, tóc mái ngang trán đã che đi vầng trán no đủ, khuôn mặt ngọt ngào.

Lặng lẽ lùi về sau một chút, Búi Củ Tỏi đã đứng ngay trước người anh.

Trong đó có một cậu chàng định nhấn số tầng, bàn tay vươn ra nửa chừng thì dừng lại, rồi thu về.

Xem ra là cùng một tầng.

Người bên cạnh liếc anh vài lần, lúc này Nguyên Phi Cách mới sực nhớ ra mình không đội mũ, e sẽ bị nhận ra. Đương lúc giơ tay định đội mũ lên, anh chợt nghe thấy chàng trai ban nãy hô lên một tiếng như thăm dò.

“Nguyên Phi Cách?”

“…..”

Cậu ta vừa thốt lên, mấy người khác đều quay đầu lại nhìn.

“Anh là Nguyên Phi Cách phải không ạ?”

Nguyên Phi Cách gật đầu: “Aiz, là tôi.”

Hòa Yến cúi đầu ngây người, cô nghe thấy người đàn ông sau lưng mình lên tiếng. Giọng anh ta trầm đến nỗi cô không biết có phải nó phát ra từ cổ họng hay không. Anh ta cách cô rất gần, cô luôn cảm thấy lúc anh nói chuyện, lồng ngực cũng rung lên theo.

Cô quay đầu lại nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi ngờ và tò mò. Người đàn ông đeo khẩu trang màu đen, mí mắt cụp xuống, giao với tầm mắt của cô, để lộ vài phần thờ ơ và lười biếng. Các đường nét trên khuôn mặt quá đỗi lạnh lùng, làn da ngăm đen, thân hình cao lớn, thoạt nhìn… không giống người dễ chọc.

Cô hậm hực quay đi.

Có mấy người nở nụ cười, bày tỏ sự ngạc nhiên và mới lạ khi vô tình được gặp gỡ ngôi sao thể thao, song cũng không nói nhiều, chỉ nói mấy câu rồi giải tán vì thang máy đã lên đến nơi.

Khi lấy thẻ phòng ra chuẩn bị mở cửa, anh nghiêng đầu nhìn đám người xung quanh, người đàn ông dẫn đầu nói: “Hôm nay mọi người biểu hiện rất tốt, nhất là em đó tiểu Ba, giành được quán quân lần này không dễ dàng chút nào. Tối nhớ nghỉ ngơi cho tốt đấy nhé, mai chúng ta đi ăn mừng một phen.”

Búi Củ Tỏi cười đến là ngọt ngào.

Chắc sợ ồn ào ảnh hưởng đến những người cùng tầng, bọn họ nhỏ giọng hoan hô mấy tiếng rồi tự trở về phòng.

Khóa cửa thông minh “tích” một tiếng rồi mở ra, anh quay đầu, đẩy cửa bước vào.

——

Nguyên Phi Cách bật kênh thể thao lên theo thói quen rồi ngồi xuống sô pha, trong lòng chợt nghĩ không biết đội kia thi đấu gì, anh hơi tò mò nhưng không thể mặt dày đi hỏi được.

Anh nằm ngửa xuống bắt đầu chơi di động. Trong âm thanh nền là tiếng bình luận thể thao trên TV, anh nổi hứng lướt weibo, còn chưa nhấn vào hotsearch đã nhìn thấy chữ HOT vô cùng nổi bật ở ngay dòng đầu tiên trên trang chủ.

Nguyên Phi Cách nhẩm đọc.

T… ELO lại vô địch PIL.

Nhấn vào xem thử, trên cùng là bài đăng trên blog chính thức của trò chơi: “TELO đã đánh bại chiến đội GUYNH của Hàn Quốc và giành chức vô địch giải đấu PUBG quốc tế.”



Trang bìa video là cô gái Búi Củ Tỏi vừa nãy đang đeo tai nghe, cau mày chuyên chú nhìn màn hình. Chắc là người chơi game, anh không hiểu rõ lắm, chỉ ngó vài cái rồi thoát ra bấm vào những đoạn video khác.

Cứ thế khoảng hai tiếng, anh không buồn ngủ chút nào mà lại thấy hơi đói bụng…

Anh xoa bụng, hậm hực nghĩ sao lúc mua ô ở cửa hàng vừa nãy không mua thêm ít đồ ăn nữa.

Nhìn thời gian, giờ là 2 giờ sáng.

Do dự một lúc, anh vẫn quyết định ra ngoài kiếm đồ ăn. Anh thay quần áo khác, đeo giày rồi chuẩn bị ra ngoài.

Vừa mở cửa đã thấy cô gái ở phòng chéo đối diện cũng đóng cửa lại và đi tới.

Ban đầu anh chỉ nhìn lướt qua chứ không để ý, dừng một chút, rồi lại liếc sang vài lần, anh mới xác định đây là cô nàng Búi Củ Tỏi. Chắc cô vừa gội đầu xong, mái tóc đen nhánh xõa ngang eo, áo hai dây bó sát màu trắng tôn lên dáng người yểu điệu. Cô mặc quần đùi thể thao, hai chân thon dài, không quá gầy cũng không rắn chắc, nhìn bằng mắt thường cũng thấy rất ngọt ngào.

Phản ứng đầu tiên của anh là: Nhìn là biết không thường xuyên vận động mà là dáng đẹp trời sinh.

Hòa Yến cũng chú ý đến anh, cô ngây ra một lát, có hơi xấu hổ, không biết có nên chào hỏi không, dù sao mới chỉ gặp mặt một lần chứ chưa nói chuyện với nhau bao giờ.

Ngược lại Nguyên Phi Cách đã mở miệng trước: “Cô cũng ra ngoài à?”

“Vâng.”

Giọng cô gái mềm mại, khóe môi cong cong.

“Đã trễ thế này, con gái ra ngoài một mình không an toàn lắm thì phải?”

Anh có lòng nhắc nhở.

Hòa Yến bĩu môi, ôm bụng đáp: “Tôi hơi đói, muốn ra ngoài tìm đồ ăn.”

Anh cụp mắt cười khẽ, giơ thẻ phòng lên gãi gãi tai: “Tôi cũng muốn ra ngoài ăn gì đó, hay là chúng ta đi cùng nhau đi? Khu phố bên ngoài khách sạn có một cửa hàng tiện lợi, hai hôm nay tôi toàn giải quyết bữa khuya ở đó.”

Hòa Yến ngập ngừng nhìn anh, thầm nghĩ anh nói đúng, một mình ra ngoài vào ban đêm đúng là nên cẩn thận hơn, không bằng kết bạn cùng đi. Nhưng cô không chắc người đàn ông trước mặt này có đáng tin hay không.

Nguyên Phi Cách nhìn ra nỗi băn khoăn của cô, anh nói: “Ngay đối diện thôi, ở đó đều là cửa hàng mở 24/24.”

Trên đường có camera, cửa hàng còn có người.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý.

Hai người cùng ra khỏi khách sạn, đi qua đường tới cửa hàng tiện lợi phía bên kia.

Anh trai thu ngân đang ngủ gật, nghe thấy hệ thống tự động vang lên tiếng “Xin chào quý khách”, anh ta giật mình thức dậy. Một nam một nữ đi tới, anh thu ngân lắc lắc đầu để giữ tỉnh táo chờ bọn họ tới thanh toán.

Hòa Yến chần chừ trước kệ hàng, nhìn một lượt, cái gì cô cũng muốn ăn…

Nguyên Phi Cách chọn hai hộp mì trộn nước tương [1], quay đầu lại đã thấy cô gái nọ ôm một đống đồ ăn trong lòng mà mắt vẫn còn ngó nghiêng.

[1] Nguyên văn là “炸酱面” (Trác tương miến): một món mì có nguồn gốc từ Sơn Đông, Trung Quốc. Sợi mì to

bản được trộn với nước sốt đậu tương được chao qua dầu.

Anh trêu: “Cô định ở luôn trong phòng không ra đấy à?”

Hòa Yến liếc nhìn những thứ trong lòng mình rồi cười gượng hai tiếng, cô lặng lẽ thả hai gói cơm nắm về chỗ cũ, đáp: “Này là những thứ tôi ăn bây giờ…”

Nguyên Phi Cách đứng một bên chờ cô cùng thanh toán. Cô gái nhỏ đứng trước kệ hàng, đang rối rắm không biết nên chọn xúc xích hay là lạp xưởng. Hai tay anh cầm hộp mì trộn chắp đằng sau lưng còn anh thì nghiêng đầu nhìn cô chọn.

Cô liếc anh mấy cái, chắc thấy hơi xấu hổ nên đứng dậy, nhắm mắt ôm cả hai loại kia vào lòng.

Nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, hai má Hòa Yến ửng đỏ, song vẫn cứng miệng: “Vừa nãy tôi ăn ít quá.”

Hai người cùng đi thanh toán, sau đó mượn lò vi sóng của cửa hàng tiện lợi để hâm nóng đồ ăn rồi cùng nhau ngồi trước cửa sổ sát đất của cửa hàng để dùng bữa.

Hầu hết cửa hàng trên con phố này đều là cửa hàng 24/24, bảng hiệu của mấy cửa hàng đó sáng trưng, người không nhiều nhưng trông không hề cô quạnh.

Ngồi đối diện với cửa sổ sát đất, Nguyên Phi Cách chậm rãi ăn hết hai hộp mì trộn tương. Lượng mì trong hộp ít quá, gắp một đũa là hết, với sức ăn của anh thì như thế này không đủ no. Anh quay sang nhìn cô gái bên cạnh, cô nàng vừa mới ăn xong hộp mì cay Hàn Quốc, hai má phồng lên mà vẫn có thể cắn thêm một miếng xúc xích nữa.

Nguyên Phi Cách phát hiện cô gái này chỗ nào cũng tròn tròn, đến cả cái miệng lúc ăn cơm nói chuyện cũng mềm mềm, phần cánh tay lộ ra ngoài trông cứ như bánh pudding sữa trên kệ.

Cả người giống như một quả đào mềm có thể vắt ra nước.



Dù trước kia hay hiện tại, hầu hết bạn bè là nữ xung quanh anh đều là vận động viên, dáng người thiên về khỏe khoắn, săn chắc. Xưa nay anh chưa bao giờ thấy kiểu… thạch rau câu thành tinh như thế này.

Tại sao một người có thể trông vừa gầy lại vừa tròn được nhỉ?

Thấy cô ăn ngon lành, Nguyên Phi Cách cũng cảm thấy chưa no, anh đứng dậy ra kệ hàng hóa lấy hai cái xúc xích nữa.

Thấy anh đứng lên, Hòa Yến thầm thở phào một hơi. Mặc dù kết bạn đi ăn một bữa nhưng dù sao cũng không quen biết, kẻ sợ giao tiếp với người lạ như cô vốn không biết tán gẫu là gì, trong lòng cũng có chút đề phòng. May sao người ta không muốn bắt chuyện với mình, nếu không không tìm thấy chủ đề nói chuyện thật sự rất xấu hổ.

Cô tranh thủ gửi vị trí hiện tại cho Chu Hoành Xương, nói với anh ta rằng mình đang ra ngoài ăn khuya với người đàn ông chạm mặt trong thang máy hồi nãy.

Một lát sau, Nguyên Phi Cách cầm hai cây xúc xích về chỗ ngồi.

Hòa Yến nhìn thoáng qua, thuận miệng hỏi: “Anh chưa no à?”

Nguyên Phi Cách vừa cắn một miếng vừa đáp: “Thấy cô ăn ngon quá, tôi không nhịn được.”

Hòa Yến che miệng cười khẽ, xấu hổ nói: “Ha ha, sức ăn của tôi vốn lớn.”

Mắt anh đượm ý cười: “Ừ, tôi nhìn ra được.”

Người này có vẻ điềm đạm chứ không hề khó gần như vẻ bề ngoài, sau khi trò chuyện đôi câu, bầu không khí ngượng ngập giữa hai người tiêu tán không ít.

Lúc anh nhai thứ gì đó, đường cong trên cơ mặt cũng cử động theo, dáng mũi gồ, dưới ánh đèn vẫn không bớt lạnh lùng.

Hai người trò chuyện câu được câu chăng, quanh quẩn trong mấy đề tài kiểu như món ăn nổi tiếng ở Hàng Châu nào mình chưa ăn, danh lam thắng cổ nào mình chưa đi, không hề đề cập đến tuổi tác, nghề nghiệp hay quê quán của đối phương.

Hòa Yến không am hiểu về thể thao cho lắm, chỉ thỉnh thoảng bắt gặp tên của anh trên hotsearch, biết anh là nhà vô địch bóng bàn thế giới, ấn tượng chỉ dừng lại ở đó. Nhưng người đàn ông này đã để lại cho cô ấn tượng rất tốt, bình thường cô toàn đối mặt với đám con trai chưa đủ lông đủ cánh trong căn cứ hoặc mấy tên xấu trai cà lơ phất phơ, đột nhiên được trò chuyện với một người đàn ông xa lạ có ngoại hình không tồi và tính cách cũng khá tốt, tất nhiên tâm tình sẽ khác.

4 rưỡi sáng, quán bánh bao ở góc chéo đối diện mở cửa. Bọn họ đang chơi di động của mình, đều chưa muốn về.

Hòa Yến vừa đọc xong một tin tức, cô úp di động xuống mặt bàn, quay đầu hỏi người đàn ông: “Anh muốn uống gì đó không?”

Nguyên Phi Cách ngẩng đầu, ánh mắt điềm tĩnh nhìn thẳng vào cô: “Uống gì?”

Ánh mắt anh vừa lạnh lùng vừa biếng nhác, toàn thân toát lên cảm giác đầy áp lực, tản ra tín hiệu nguy hiểm mỏng manh.

Cô vốn định nói uống rượu, nhưng lời đến bên miệng lại lúng túng, tự dưng mời một người xa lạ đi uống rượu có vẻ hơi kỳ thì phải.

“Americano đá, tôi mời.” Cô chỉ vào quán cà phê đối diện.

Nguyên Phi Cách đưa mắt theo hướng cô chỉ rồi quay đầu lại, anh chăm chú nhìn ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của cô, sau đó cười khẽ: “Được thôi.”

Cô nhảy xuống ghế, chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Ánh mắt của người đàn ông vô thức đuổi theo đôi chân dài thon thả, cân đối và trắng sáng dưới ánh đèn cửa hàng tiện lợi lành lạnh của cô. Khi phản ứng lại, anh ho khan hai tiếng, thầm mắng mình một câu rồi dời tầm mắt sang màn hình di động.

Chẳng bao lâu sau, cô gái Thạch Rau Câu đã xách hai cốc cà phê về.

Một cốc đặt trước mặt anh, một cốc để mình uống.

Nguyên Phi Cách khẽ nói cảm ơn, cô gái phất tay rồi uống một ngụm cà phê đá, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cô đưa tay che huyệt Thái Dương. Người đàn ông liếc qua, cắn ống hút rồi xoay đầu cười nhẹ.

Uống cà phê xong thì không còn lý do gì để ở lại nữa, hai người cùng nhau về khách sạn, sau khi tới tầng của mình thì tạm biệt nhau rồi trở về phòng.

Vào phòng, Nguyên Phi Cách cởi áo khoác ra, ngã xuống giường. Anh vẫn không thấy buồn ngủ chút nào, có lẽ do cốc cà phê Americano đá kia. Anh đứng dậy rót cho mình cốc nước, lúc này trời mới tờ mờ sáng, anh đứng trước cửa sổ đưa mắt nhìn những tòa nhà cao cao.

Giờ này, phút này, anh bỗng hơi muốn ăn thạch rau câu.

Hết chương 1.

 

------oOo------

 

 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện