Hòa Yến quấn áo ngủ ngồi trước bàn ăn chờ anh mở bánh ngọt ra, An An cũng chạy tới góp vui, Hòa Yến cúi xuống bế nó vào lòng để sưởi ấm.
Nguyên Phi Cách cắt cho cô một miếng bánh nhỏ rồi hỏi: “Dạo này em còn dẫn nó đi dạo nữa không?”
“Có chứ ạ, mấy hôm nay trời đổ tuyết, An An còn lâu mới chịu ở nhà, em sợ nó phá nhà nên ngày nào cũng phải dẫn nó ra ngoài tập thể dục, như thế nó sẽ không còn sức cào sô pha nữa.” Nói xong, cô dịu dàng xoa đầu An An.
“An An nhà em hoạt bát hơn, không giống với Đại Ca Đại nhà anh, nó nghe lời quá, bảo làm gì là làm đấy.”
Hòa Yến nhìn anh đầy khinh bỉ: “Anh khoe khoang rõ ràng quá đấy? Aiz, anh đừng nói nữa, em muốn để hai đứa nó gặp nhau quá, chắc sẽ thú vị lắm.”
Người đàn ông cười mà không đáp, anh ngồi xuống lấy cái dĩa nhỏ xúc một ít bánh kem bỏ vào miệng rồi dựa vào lưng ghế nhìn cô: “Được, hôm nào em lại qua nhà anh đây?”
Hòa Yến dừng lại, trong khoang miệng tràn ngập vị ngọt của kem, cô nuốt nước miếng: “Đến nhà anh làm gì ạ?”
“Không phải em muốn cho hai đứa nó gặp nhau à? Tới nhà anh, giường nhà anh lớn hơn.”
“…..”
“À không đúng, ổ nhà anh lớn hơn, cho hai đứa cùng nhau ngủ.”
“…..”
Hòa Yến nghe kiểu gì cũng thấy không ổn, cô không nói lại anh, dứt khoát ngó lơ luôn, tự mình ăn hết bánh ngọt.
Thấy cô ăn gần xong, Nguyên Phi Cách hất cằm về hướng hộp quà bên cạnh: “Không mở quà hửm?”
Hòa Yến cảnh giác nhìn anh rồi ho khan một tiếng: “Lát nữa về rồi mở, giờ cho con trai em đi dạo đã.”
Cô bọc kín mình hết lớp này đến lớp khác, áo khoác rộng, mũ len dày và một chiếc khăn quàng cổ lớn treo ở huyền quan che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời.
Nguyên Phi Cách chỉ mặc một chiếc áo khoác len dày, trông nhẹ nhàng hơn cô nhiều.
“Anh không lạnh ạ?”
Người đàn ông nhún vai: “Không lạnh, dù sao sức khỏe của anh cũng tốt.”
“….. Hừ!” Hòa Yến bĩu môi, không phản bác lại.
Lúc ra khỏi nhà thì trời đã tối, trên trời lại có tuyết rơi. Những chùm bông tuyết chao lượn trên bầu trời tối mịt. Một bông tuyết nhỏ rơi trên chóp mũi của Hòa Yến rồi nhanh chóng tan đi, xúc cảm lạnh lẽo khiến cô rùng mình.
Nguyên Phi Cách nghiêng đầu nhìn cô: “Lạnh à em?”
Cô khép hai tay lại hà hơi rồi lắc đầu: “Không ạ.”
Chuẩn bị xong hết rồi, nhưng mà quên mất găng tay.
Xoa xoa bàn tay khô cứng của mình, cô vô thức dán lại gần Nguyên Phi Cách. Người đàn ông nhìn thẳng về phía trước, mở miệng nói: “Tay anh cũng lạnh, không sưởi ấm cho em được.”
“…..” Hòa Yến thất vọng khẽ mắng, nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, cô giận dữ đấm anh một cái.
Anh cười càng tươi hơn, vươn tay ôm cô vào lòng. Người con gái không trốn tránh, thành thật ở yên trong lòng anh.
Đằng sau là đôi trai xinh gái đẹp đang show ân ái, đằng trước là con Shiba lông vàng đang điên cuồng dùng đầu ủn tuyết về phía trước.
Hòa Yến bật cười gào to: “An An, nếu con còn nghịch nữa về mẹ không tắm cho con đâu!”
“…..” Nguyên Phi Cách giơ tay nhéo khuôn mặt phúng phính của cô: “Em nói nhỏ chút, làm anh giật cả mình.”
“Anh chưa thấy nó tự nghịch bẩn mình như thế nào lúc em mang nó về quê đâu!”
Lúc nói chuyện, cô bất giác thả lỏng người chui vào lòng anh, Nguyên Phi Cách trầm mặc một lát, tay đặt trên eo cô, do dự hồi lâu nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Cứ như thế, hai người không ai nói chuyện đi được một đoạn, Hòa Yến đang nhìn chằm chằm An An đằng trước, bỗng nghe thấy giọng anh vang lên trên đỉnh đầu: “Làm bạn gái anh nhé?”
Cô vô thức ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng nhất thời chạm vào cái nhìn sâu thẳm của anh, trái tim cô bất giác nhảy dựng lên.
Nguyên Phi Cách dừng bước, cầm lấy tay cô, nói: “Hòa Yến, anh muốn biết rốt cuộc em nghĩ như thế nào? Em tưởng anh là đồ ngốc hả?”
Hòa Yến giơ ngón tay út lên móc bàn tay anh.
“Này! Anh đang nghiêm túc nói chuyện với em đấy!”
Cô mím môi, ngẩng đầu nhìn anh, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.
Nguyên Phi Cách sốt ruột chờ đợi, nhưng cũng không giục cô.
Thấy bọn họ dừng lại, An An vốn đang ủn tuyết chạy chậm về rồi xoay tròn mấy vòng quanh hai người.
Cuối cùng Hòa Yến cũng mở miệng: “Em thừa nhận em cũng thích anh, từ lần đầu tiên anh tỏ tình em vẫn luôn do dự… Nguyên Phi Cách, có một số việc nếu nói bây giờ có lẽ là hơi sớm nhưng em vẫn phải nói. Em sẽ không kết hôn, cả đời không kết hôn.”
Cô chăm chú quan sát gương mặt anh, không để lỡ một chút biến hóa nào.
Lông mày của người đàn ông từ cau lại đến dần dần giãn ra, anh hỏi: “Nói như vậy tức là em đồng ý rồi hửm?”
Hòa Yến cắn môi, mắt liếc sang một bên, gật đầu với vẻ không tự nhiên.
“Nhưng vừa nãy em cũng nói…”
“Không sao, anh cũng không kết hôn, vô cùng xứng đôi.”
“…..” Hòa Yến lui về sau vài bước, “Em không nói đùa đâu ạ, em đang nhắc nhở anh, nếu sau này nhà anh giục cưới hoặc anh muốn kết hôn rồi qua đây cầu hôn em, em nhất định sẽ chia tay với anh. Anh suy nghĩ thật kỹ đi ạ.” Nói xong, mặt cô hơi đỏ lên.
Giờ nói mấy lời này đúng là sớm quá, ai biết có kiên trì đi tới bước đó được hay không, có lẽ chẳng bao lâu sau hai người lại thấy không hợp nhau không biết chừng.
Nguyên Phi Cách trịnh trọng gật đầu: “Anh hiểu.”
Hòa Yến khẽ thở ra, lại đột nhiên thấy hơi xấu hổ.
Thân phận đột nhiên thay đổi, quả thật chưa thể thích ứng ngay được…
Cô túm lấy An An đang nghịch ngợm bên cạnh rồi cúi người buộc dây vào cho nó, mượn cơ hội làm dịu bớt sự xấu hổ: “Đi dạo thế là được rồi đó ạ, mình về thôi anh.”
Nguyên Phi Cách nghiêng vai, sảng khoái ôm người nào đó vào lòng rồi hôn thật sâu.
Tay Hòa Yến còn đang cầm dây kéo, môi bị anh chặn lại trong tư thế không được tự nhiên, cô nhấc chân đá vào bắp chân anh, né tránh nụ hôn sâu, nói: “Mình về nhà rồi hôn tiếp được không?! Đang ở ngoài đường đó, anh tem tém lại đi!”
“Về nhà xem quà anh mua cho em nhé.”
“Em không xem, chắc chắn anh không mua được thứ gì tốt.”
“Sao em biết?”
“Ơ.”
“…..”
Nhưng Hòa Yến