Khi đến trại tạm giam lần nữa, người đàn ông sa sút tinh thần trông thấy Hòa Yến, lập tức nắm lấy song sắt cửa sổ: “Ôn Yến, rốt cuộc con muốn làm gì? Mọi chuyện không như con nghĩ đâu! Con bảo Hòa Tuyết Quyên tới đối chất với ba! Bảo bà ta tới đối chất với ba!”
Hòa Yến cười lạnh: “Mẹ tôi đã thành ra như vậy rồi còn muốn bà ấy đến để nhìn khuôn mặt buồn nôn của ông hả? Còn nữa, hiện tại tôi họ Hòa.”
“Ba thề lần này này thật sự không đánh bà ta! Vết thương này đều do bà ta tự gây ra! Ba thấy bà ta phát điên nên muốn rời đi, ai ngờ bà ta ôm chặt đùi ba không cho đi. Ba thừa nhận trong lúc luống cuống ba có đánh bà ta một cái nhưng chính bà ấy đâm đầu vào tường chứ không liên quan gì đến ba!”
Người đàn ông trung niên nắm chặt song sắt, hai mắt đỏ sậm nhìn cô giải thích. Trong mắt không có sự hung ác ngày xưa, chỉ còn lại nỗi sợ hãi với cuộc sống trong tù không có ngày mai.
Hòa Yến im lặng một lúc lâu, đuôi mắt liếc nhìn cảnh ngục đằng sau, cô hơi cúi người, đè giọng nói: “Có người tin ông ư?”
Một câu nhẹ tênh như vậy lại tựa như sấm sét nổ vang trong đầu Ôn Kiện Bách, ông ta run rẩy giơ ngón tay lên chỉ vào Hòa Yến: “Mày… Chúng mày?”
Hòa Yến ngả người tựa lưng vào ghế ngồi, bình tĩnh thưởng thức từng chút biến hóa trên khuôn mặt ông ta.
Ôn Kiện Bách đột nhiên nhảy dựng lên, vươn tay muốn bắt cô, lập tức bị cảnh ngục đằng sau ấn ngã xuống bàn.
“Hai con đ*! Chúng mày thông đồng với nhau hãm hại tao đúng không?! Tao bị oan! Hai con đ* chúng mày chờ đó cho tao! Tao sẽ không bao giờ bỏ qua cho chúng mày!”
Ông ta như phát điên, vừa khóc vừa gào. Đột nhiên sắc mặt ông ta thay đổi, mặt đỏ bừng như bị nghẹn rồi phun ra một búng máu lên bàn…
Thấy ông ta như vậy, cục tức nghèn nghẹn trong họng Hòa Yến thoáng buông lỏng, cô thở phào một hơi.
Hơn nửa tháng 1 năm 2021 đã trôi qua, chấn thương của Hòa Tuyết Quyên cũng dần khôi phục, đã có thể xuống giường đi lại.
Lúc quay về, Hòa Yến trông thấy mẹ mình đang ngẩn người trước cửa sổ, trên đầu đội chiếc mũ tròn cô mua.
Trông bóng lưng gầy yếu của bà, cổ họng Hòa Yến như tắc nghẽn, không nhịn được đỏ mắt. Cô bước đến khoác áo cho bà, Hòa Tuyết Quyên quay đầu lại, vội hỏi: “Thế nào rồi con?”
Hòa Yến không trả lời mà giang tay ôm lấy bà, giống như trước đây vậy.
Cô vuốt ve miệng vết thương trên đầu bà qua chiếc mũ, giọng cô khàn khàn như tắt tiếng: “Mẹ, mẹ tội gì phải làm thế?”
Hòa Tuyết Quyên vỗ nhẹ lưng cô, bà cúi đầu cười khổ, nâng khuôn mặt con gái đang khóc nức nở trong lòng lên rồi dịu dàng nói: “Trước kia mẹ vô dụng, để con phải lớn lên trong hoàn cảnh này. Hiện tại mẹ sẽ không bao giờ… cho phép ông ta tổn thương con mảy may.”
Hòa Yến vừa khóc vừa lắc đầu: “Mẹ không hề có lỗi với con, mẹ không có lỗi.”
Mười mấy năm qua, Hòa Tuyết Quyên giãy giụa trong vũng bùn, không biết bao nhiêu lần đệ đơn ly hôn nhưng Ôn Kiện Bách nhất quyết không đồng ý, người nhà mẹ đẻ cũng chỉ khuyên bà vài câu lấy lệ. Bao nỗi bất lực và tuyệt vọng bà phải trải qua, Hòa Yến đều nhìn thấy cả.
Suy cho cùng, tất cả đều là lỗi của tên súc sinh kia.
“Mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi, mẹ, mẹ yên tâm. Sang năm chúng ta đến thủ đô, được không ạ?”
Hòa Tuyết Quyên gật đầu cười rồi lau nước mắt cho cô: “Được.”
————
Sáng sớm, xe của Tiêu Vân đã dừng trước cửa nhà Hòa Yến.
Mấy ngày này, chỉ cần Hòa Yến về nhà, Tiêu Vân sẽ chủ động đưa đón cô.
Chấn thương của Hòa Tuyết Quyên đã chuyển biến tốt, bà không cho Hòa Yến ngủ lại trên sàn nhà bệnh viện để tiện chăm sóc mình nữa, tối qua đã đuổi cô về nhà ngủ. Hòa Yến hết cách, đành mang chăn đệm dưới đất về nhà.
Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy xe của Tiêu Vân, người đàn ông hạ cửa kính xuống chào cô: “Chào buổi sáng.”
Hòa Yến mỉm cười: “Anh chưa đi làm à?”
“Không phải đang đợi em đây sao?”
Ngồi lên xe, Hòa Yến ngẩn người nhìn ra ngoài cửa kính.
Mấy hôm nay anh không gọi điện đến nữa, chắc là… biết khó mà lui rồi nhỉ?
“Em có tâm sự à?”
Hòa Yến hoàn hồn, lắc đầu: “Không ạ. À đúng rồi, tết năm nay không tới nhà anh được đâu, em muốn đưa mẹ tới thành phố bên cạnh chơi.”
“Vậy đêm 30 em có ở nhà không?”
“Không ạ.”
“….. À, được rồi.”
Tiêu Vân nhìn cô qua gương chiếu hậu, Hòa Yến điềm tĩnh xem điện thoại, không có chút cảm xúc dư thừa nào.
Đến bệnh viện, Hòa Yến xuống xe, trịnh trọng cảm ơn anh: “Cảm ơn anh mấy hôm nay đã giúp đỡ, sau này anh không cần đưa đón em nữa đâu ạ, em tự gọi xe là được rồi. Thời gian đi làm của anh là cố định, còn phải chờ em thì phiền phức quá.”
Tiêu Vân đứng trước mặt cô:
“Sao em đột nhiên khách sáo thế?”
“Làm gì có ạ, chỉ là cảm thấy anh và thím đã giúp đỡ nhà em nhiều như vậy, quả thật em vẫn nên cảm ơn hai người.”
Mang ơn quá nhiều, sau này không biết nên trả hết như thế nào.
Tiêu Vân nhìn cô bằng ánh mắt tìm tòi: “Hòa Yến, có phải em…”
“Dạ? Sao vậy ạ?”
“À không có gì. Thật sự không cần khách sáo đâu, sau này có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ bảo anh.”
Cô quấn áo khoác, cúi đầu cười: “Được ạ.”
Cô xách đồ ăn sáng lên lầu, đẩy cửa phòng bệnh ra bước vào.
“Mẹ, mẹ nhìn món cháo ngao hôm nay con nấu…”
Bóng lưng cao lớn quá đỗi bắt mắt, cô vừa vào đã nhìn thấy anh. Hộp giữ nhiệt trong tay xuýt thì rơi xuống đất, cô vội hoàn hồn cầm chắc, song một ít cháo nóng rẫy vẫn rớt trên mu bàn tay.
Thấy vậy, Hòa Tuyết Quyên đang nói chuyện với người đàn ông chạy vội tới: “Ôi, con cẩn thận chút.”
“Con không sao…”
“Cậu này nói là bạn của con đến đây thăm mẹ.” Hòa Tuyết Quyên chỉ vào người đàn ông bên cạnh rồi che miệng hỏi nhỏ, “Con quen quán quân Olympic à?”
Nguyên Phi Cách quay lại nhìn cô, Hòa Yến cụp mắt không dám đối diện với anh. Cô ậm ừ gật đầu: “Dạ…”
“Xem này, người ta còn tặng hoa cho mẹ nữa, có lòng quá.”
“Nên vậy ạ, chúc dì nhanh chóng khỏe lại.” Thái độ của Nguyên Phi Cách vô cùng ôn hòa khiêm tốn, anh cũng sẽ nói chuyện, sẽ dỗ dành khiến Hòa Tuyết Quyên cười tủm tỉm mãi.
Trong lòng Hòa Yến đang loạn như cào cào, hai tay cầm cháo không ngừng run rẩy.
Sau khi dọn bữa sáng cho Hòa Tuyết Quyên xong, cô lập tức túm Nguyên Phi Cách ra ngoài: “Mẹ, con muốn nói với anh ấy vài câu.”
“Đi đi đi đi.”
Kéo người nọ tới chỗ cầu thang, Hòa Yến ngẩng đầu hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
Nguyên Phi Cách mặt không chút thay đổi nhìn cô chằm chằm. Một tháng không gặp, cô tiều tụy đi nhiều, quầng thâm mắt lộ rõ, tóc mái trên trán cũng dài ra, sắp che mắt rồi, thịt trên mặt cũng gầy đi, để lộ đường nét góc cạnh vốn có.
“Cả tháng nay em không nghe điện thoại, anh hỏi Thạch Vĩnh Nham địa chỉ nhà em và bệnh viện rồi tới đây.”
“…..”
“Anh đến để xác nhận một chuyện, nếu em cảm thấy như vậy làm phiền đến em thì anh xin lỗi.”
Giọng anh lạnh lùng, không mang chút cảm xúc nào.
Không hiểu sao Hòa Yến chợt thấy hoảng hốt, cô cúi đầu yên lặng không đáp.
Nguyên Phi Cách lui về sau từng bước, bóng anh bao trùm lên cô: “Rốt cuộc em có xem anh là bạn trai của em không?”
Giọng nói trầm thấp truyền vào tai, Hòa Yến cúi đầu vặn ngón tay, cô mím chặt môi không lên tiếng.
Nguyên Phi Cách cười tự giễu: “Anh không ngờ người bạn gái hôm qua còn gắn bó như keo sơn, ngày hôm sau đã không nghe điện thoại của mình.”
Nước mắt đong đầy trong hốc mắt, Hòa Yến mím môi, thấp giọng nói: “Em xin lỗi…”
Thấy cô như vậy, Nguyên Phi Cách lại bắt đầu mềm lòng.
“Cho nên, em đã gặp chuyện gì? Có thể nói cho anh được…”
Còn chưa nói xong, cô đột nhiên ngẩng đầu: “Không liên quan đến anh.”
Nguyên Phi Cách sửng sốt, lời muốn nói tắc lại trong cổ họng.
Hòa Yến hít sâu một hơi rồi nhìn thẳng vào mắt anh: “Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu bước vào một mối quan hệ, xin lỗi anh.”
Anh sờ sờ mũi, tức giận muốn bật cười: “Tôi cmn đúng là ngốc hết chỗ nói mới sáng sớm bay qua đây để nghe em nói lời chia tay. Được thôi. Em chưa chuẩn bị sẵn sàng, được. Hòa Yến, em giỏi lắm. Hy vọng em đừng hối hận, ông đây không còn sức chơi đùa với em nữa đâu.”
Người đàn ông nhanh chóng rời đi, cánh cửa nặng nề đóng sầm lại.
Cô đứng bần thần một mình hồi lâu, bả vai không nhịn được run rẩy…
Hết chương 25.
------oOo------