Phi Yến gật đầu, Mộ Dung Huýnh Tuyết mặt vàng như nghệ nói: "Đa tạ hảo ý của sư gia, hay là thôi vậy, Huýnh Tuyết cảm thấy rất khó chịu, muốn về sớm nằm nghỉ một chút."
"Vậy sao được, cô về nằm đó cả nhà già trẻ thì tính làm sao?"
Thần tình của Mộ Dung Huýnh Tuyết ảm đảm. Cũng phải, từ khi nàng đảm nhiệm trọng trách của gia đình này, ngày thường đừng nói gì đau đầu chóng mặt, cho dù có bệnh nặng cũng không có cách gì nằm nghĩ, phải cố gương dậy mà lo chuyện nhà, chiếu cố ba người già và hai đệ đệ nhỏ tuổi.
Mạnh Thiên Sở nói tiếp: "Như vầy đi, chờ một lúc khi Phi Yến đặt tiệc, tùy tiện chọn thêm một ít rượu thịt nhờ điếm tiểu nhĩ đưa tới nhà cô. Cô không cần lo, chờ ăn xong rồi cô có thể trực tiếp về nghỉ, thế nào?"
"Cái này..." Mộ Dung Huýnh Tuyết hơi khó xử. Nàng là nữ tử ngoài mềm trong cứng, không muốn thiếu nợ Mạnh Thiên Sở quá nhiều. Dù gì thì sợ chỉ mảnh giữa hai người còn chưa bị bứt đứt bề bờ Tây hồ, nói cho cùng thì hai người vẫn là quan hệ trên công việc, chưa có quan hệ gì khác, cho nên nàng không có cách gì yên tâm tiếp thụ sự trợ giúp của Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở cũng đoán được sự khó xử trong lòng nàng, mỉm cười nói: "Chúng ta không phải ăn uống không, mà còn thương lượng một chút xem coi án này nên xử thế nào. Tri huyện đại nhân thúc gấp quá, ta nghĩ ngày mai là phải đem ý kiến nên xử lý thế nào trình cho đại nhân. Do đó, ta cũng muốn nhân dịp này nghe ý kiến của cô. Được rồi, đây không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta về rồi hẳn hay!"
Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe Mạnh Thiên Sở nói còn có công việc muốn thương lượng. Nàng là thư ký riêng do Mạnh Thiên Sở bỏ tiền ra thuê, hiện giờ có chuyện cần nàng xử lý, đương nhiên không thể chối từ, đành gật gật đầu.
Sau khi bàn tính xong, Mạnh Thiên Sở cho Phi Yến đi chọn rượu thịt. Hắn biết vụ giải phẩu vừa rồi khiến hai nữ tử này rất ớn và không có khẩu vị gì, đặc biệt là với chất dầu mỡ và nội tạng, cho nên đạc biệt dặn Phi Yến chọn nhiều đồ chua và rau. Mạnh Thiên Sở thì không có thịt không ăn cơm, nhưng vì chiếu cố cho hai nàng, cho nên yêu cầu một ít cá, mấy món mặn khác không cần. Sau đó, Mộ Dung Huýnh Tuyết đẩy xe đưa hắn về nội nha.
Tửu yến còn chưa mang đến, Mạnh Thiên Sở liền cùng Mộ Dung Huýnh Tuyết đến thư phòng thương lượng. Mạnh Thiên Sở tùy ý hỏi: "Quýnh Tuyết, cô nói coi án này nên xử lý thế nào?"
Mộ Duynh Huýnh Tuyết đáp: Cái này... phải xem coi Viên Thiết Hà là cố ý giết Lâm Tư hay là lỡ tay làm cho người ta chết. Kết quả phán quyết dựa theo hai điểm này khác biệt nhau xa."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy cô nói coi, Viên Thiết Hà là cố ý hay là vô tình?"
"Cái này... Quýnh Tuyết không rõ lắm..." Nàng tuy tham gia thẩm vấn ký lục, cũng tham gia giải phẩu thi thể, nhưng là án chiếu theo những gì Mạnh Thiên Sở nói mà ghi lại hết, những từ ngữ đó nàng thuộc nằm lòng. Tuy nhiên, ghi và nhớ lại là một chuyện, hiểu rõ và lý giải những đặc trưng đó lại là một chuyện khác. Tổng hợp toàn bộ quá trình thẩm vấn hỏi cung và giải phẩu để đưa ra kết luận mang tính phán đoán hành vi tội phạm đòi hỏi năng lực tổng hợp, phân tích và phán đoán hình án rất cao. Mộ Dung Huynh Tuyết là một tiểu thư lại, viết chữ thì còn được, nếu nói về định tính hành vi phạm tội thì nàng chưa được trang bị bản lĩnh hay kiến thức này.
"Không sao, cô căn cứ tình huống nắm được, tự bản thân phán đoán tính chất hành vi của hắn một chút, nói sai cũng không sao."
Mộ Dung Huýnh Tuyết ngẫm nghĩ một chút, từ từ nói: "Trong đêm tân hôn, Viên Thiết Hà biết nương tử Lâm Tư của mình trước đó có quan hệ với Trác Tân, nổi bừng lửa ghen tuông, tát cho Lâm Tư một cái, sau đó tiến vào tân phòng nắm tóc nàng ta, đổ rượu cho nàng ta say, bắt ép nàng ta động phòng. Từ phương diện này mà xét thì có thể nhận xét trong cơn ghe tuông đã cố ý đè chết nàng ta, do đó khép vào tội cố ý giết người."
Mạnh Thiên Sở gật đầu: "Cô nói cũng có đạo lý, chỉ có điều, nếu như nhận định Viên Thiết Hà cố ý giết chết Lâm Tu, có vài vấn đề không dễ giải quyết."
"Đó là những vấn đề gì?" Đôi mắt đen láy của Mộ Dung Huýnh Tuyết mở to ra nhìn Mạnh Thiên Sở chằm chằm.
"Thứ nhất, cô có thấy qua hoặc nghe nói qua dùng thân thể đè cho người ta chết là cố ý giết người hay chưa?"
"... không có." Đây là một lổ hổng lớn, Mộ Dung Huýnh Tuyết không khỏi đỏ phừng mặt.
"Do đó, nếu như Viên Thiết Hà muốn giết Lâm Tư, không cần phải dùng thân thể mập mạp của mình đè chết tươi nàng ta. Bịt miệng, bóp cổ, chụp đập đầu vô tường, thậm chí trực tiếp bẻ gãy cổ đều rất nhanh chóng gọn lẹ, đó mới phù hợp hành vi của một người nóng giận như điên ra tay giết người."
"Thứ hai, cho dù là trong lúc hỗn loạn nhất mà Viên Thiết Hà vẫn dùng cách tức cười nhất cố ý giết Lâm Tâm, hay là, hắn muốn dùng cách đó đày đọa Lâm Tư, khiến Lâm Tư chết từ từ để hả giận, thì sau khi giết Lâm Tư xong rồi, hắn không cần nằm im như thế đè Lâm Tư hơn nửa canh giờ nữa."
"Hắn đè Lâm Tư hơn nửa thời thần? Sư gia ngài sao mà biết vậy?"
"Giải phẩu a, giải phẩu phát hiện. Phổi của Lâm Tư ứ nước, đây là dấu hiệu chỉ xuất hiện khi bị vật nặng đè lên ngực bụng trong một thời gian dài gây ngạt thở. Tổng hợp suy xét, ta phán đoán Lâm Tư ít nhất là bị đè nửa thời thần trở lên cuối cùng mới chết. Do nghẹt thở từ từ trong một thời gian dài, tạo thành phần phổi và các nội tạng của Lâm Tư bị phù thũng."
"Vậy vì sao lại không động đậy chút nào?"
"Rất đơn giản, người mập như vậy trong tình huống thanh tỉnh dù có thể nằm với tư thế úp như vậy, nhưng không thể nào kéo dài quá nữa canh giờ, trừ khi là hắn ngủ đi. Hơn nữa, trên thân thể của Lâm Tư không có dấu vết ma sát, ở ngực, bẹ sườn không có dấu hiệu gãy xương. Các cơ quan nội tang trong ngực bụng không xuất hiện dấu hiệu bị vỡ, trong khi đó các bộ vị ứ huyết xuất huyết đều tương đồng, nói rõ bị chèn ép với sức nặng khá đều. Cho nên ta tổng hợp phán đoán, Viên Thiết Hà lúc đó nằm bất động trên người Lâm Tư hơn nửa canh giờ trở lên."
Tình huống ứ nước trong quá trình giải phẩu Mạnh Thiên Sở đã giảng giải qua cho Phi Yến và Mộ Dung Huýnh Tuyết, nên nàng cũng có thể hiểu. Tuy nhiên, còn có điểm Quýnh Tuyết nghĩ chưa ra, hỏi: "Nằm sấp không động đậy nửa canh giờ thì có thể nói là sơ ý hay sao?"
"Đương nhiên, căn cứ khẩu cung của Lý Xung Nhân có thể biết, còn căn cứ theo kiểm tra thi thể của ta chứng minh thời gian tử vong của Lâm Tư vào khoảng giờ chánh tý. Thời gian có thể kéo dài thêm một khắc nữa. Đương nhiên, thi kiểm về thời gian tử vong chỉ là suy đoán, cũng có khả năng sớm hơn, hoặc trễ hơn. Lý Xung Nhân khi đến phát hiện Viên Thiết Hà đang ngủ khò khò, còn ngáy rất to, là Lý Xung Nhân lật Viên Thiết Hà từ tư thế nằm xấp trên thi thể Lâm Tư xuống. Nếu như cô muốn giết người, giết người xong rồi còn nằm phục trên thi thể người ta ngủ một giấc ngon lành