Kha tri phủ nói: "Đêm hôm kia khuyển tử trở về nhà rất khuya, uống say rồi. Hôm qua ngủ tới trư, đến khi bổn phủ bãi đường hắn mới thức dậy, tắm rữa xong lại đi tiếp, lúc đi vẫn còn khỏe khoắn, lúc về thì trời tối hẳn khoảng canh hai rồi, thần sắc không bình thường. Mẹ hắn gọi ăn cơm, hắn nói đã ăn ở ngoài, bây giờ mệt mỏi quá muốn về phòng nghỉ ngơi. Mẹ hắn và ta rất lo, liền vào phòng thăm, hắn nói đau đầu, buồn nôn định ói, sắc diện tái nhợt, môi tím bầm, tứ chi không có lực ngầy ngật ngủ thêếp đi. Chúng ta thấy dáng vẻ của hắn không ổn, liền đi thỉnh mấy lang trung. Lang trung bắt mạch đều nói nhịp mạch của hắn nhanh mà yếu, chỉ sợ nguy hiểm, liền bốc thuốc nấu nhưng không thể cho uống được. Sau đó nhất trực ngủ mê, hô hấp chậm rãi, đến sau đó thì hô hấp lúc có lúc không, toàn thân lạnh ngắt, chịu đựng đến nửa đêm thì... thì chết luân...."
Mạnh Thiên Sở tập trung nghe kỹ lời thuật của Kha tri phủ quá trình từ khi con trai Kha Trù của ông ta mắc bệnh cho đến lúc chết. Sự miêu tả của Kha tri phủ không hề có triệu chứng điển hình gì, do đó cũng không có biện pháp gì phán đoán ra loại độc dược mà Kha Trù trúng phải.
Nhưng không cần biết trúng độc gì, trúng độc mà chết đều có khả năng bị người ta giết, tự sát hoặc là tình cờ uống phải mà chết. Mạnh Thiên Sở áy náy nói: "Kinh qua giải phẩu thi thể, bỉ nhân có thể xác nhân lệnh lang chết vì trúng độc, nhưng rốt cuộc bị người ta giết hay vô tình hay là tự sát thì chỉ dựa vào giải phẩu thi thể mà đề ra đáp án được, cần phải tiến hành một số điều tra tất yếu. Lệnh lang lúc còn sống có khuynh hướng tự sát hay không?"
"Tự sát? Không không, không thể nào, khuyển tử sống khỏe, hôm qua ra cửa còn cao hứng vô cùng, không thể nào nghĩ đến tự sát. Hắn vì sao phải tự sát chứ! Tuyệt không thể nào." Kha tri phủ lắc đầu lia lịa.
"Trước khi cậu ấy chết, có lẽ nào đã uống nhầm dược vật có độc? Có phải là sinh bệnh có uống qua thuốc không?"
Kha tri phủ tử tế nghĩ một hồi, lắc đầu đáp: "Uống thuốc thì xem ra là không. Trong đoạn thời gian này hắn không hề sinh bệnh, cũng không đi gặp lang trung. Chỉ có điều, khuyển tử giao du quá rộng, thường gọi bạn kéo bè đi ra ngoài ăn uống, có phải là ở ngoài ăn nhằm dược vật có độc gì đó không thì bổn pủ không thể nào biết được."
"Vậy cậu ấy có cừu nhân nào không? Ý tôi nói là loại cừu nhân có khả năng hạ độc giết chết lệnh lang ấy?"
Kha tri phủ đắn đo một chút: "Xem ra không có đâu... bổn phủ công vụ bận rộn, không lưu tâmlắm về sự tình này của khuyển tử, do đó không thể nói cho chính xác được."
Xem ra Kha tri phủ không hiểu lắm về con trai mình. Nguyên nhân chết người đã tra rõ, nhưng có phải là bị giết hay không thì còn chưa khẳng định. Bây giờ chỉ còn cách tiến hành điều tra bài trừ theo cách thu vén lưới, xem xem có phát hiện được Kha trù trúng độc ở chỗ nào không, lúc đó có ai ở hiện trường, từ đó xem có thể phát hiện những chỗ khả nghi hay không.
Căn cứ tình huống đã hiểu được, Kha Trù có khả năng là một kẻ ăn uống trác táng chơi bời lêu lỏng, phần lớn thời gian đều ở ngoài, nếu là như vậy thì rất là phiền, vì làm sao có thể tra được?
Mạnh Thiên Sở hơi ngẫm nghĩ, Kha tri phủ đường là tri phủ của Hàng Châu, trong nhà người ăn kẻ ở tuy nhiều, nhưng xem ra đã khảo sát kỹ trong nhà, thậm chí có thể nói điều tra qua khả năng hung thủ đến từ nội bộ là rất ít, hay là trước hết đem trọng điểm điều tra ở bên ngoài, xác định những người có quan hệ với Kha Trù, rồi từ đó tìm ra trọng điểm phá án?
Mạnh Thiên Sở nói: "Tri phủ đại nhân, ngài biết lệnh lang ở ngoài thường đến những chỗ nào không?"
Trên mặt Kha tri phủ khẽ hiện chút bối rối: "Bổn phủ không có cách gì dạy con, khuyển tử thường kết giao với bọn bạn không ra gì, ra vào chốn yên hoa, chỗ đi nhiều nhất chính là hoa thuyền ở Tây Hồ."
Hoa thuyền kỳ thật là kỹ viện lưu động trổi nổi trên hồ, nhưng khác với kỹ viện ở chỗ trên hoa thuyền phần lớn là bán nghề không bán thân, cho nên là chỗ văn nhân và khách nhân rất thích. Xem ra tri phủ công tử Kha Trù bình thường thích phù dung phong nhã, chỉ có điều hoa thuyền trên Tây Hồ nhiều như thế, trước khi trúng độc hắn đã đến đâu? Mạnh Thiên Sở tùy tiện hỏi: "Tri phủ đại nhân, lệnh lang thường đi thuyền hoa nào trên Tây Hồ, ngài có biết không?"
"Trước đây thường nghe nó nói đến một chiếc hoa thuyền gọi là Ấn Nguyệt gì đó."
"Vậy cậu ấy lai vãng với ai?"
Kha tri phủ lắc đầu: "Khuyển tử đã thành niên, người nó giao vãng... bổn phủ không rõ lắm, nó bình thường rất ít trước mặt chúng ta nói về bằng hữu của nó."
"Vậy à? Cậu ấy dù sao cũng có một hai người bạn thường lai vãng gì đó chứ? Tri phủ đại nhân có nghe nói qua không?"
"Thường lai vãng nếu tính ra chỉ có anh họ Lý Nhữ Hàn của nó. Chúng nó thường ở chung với nhau, nếu như hỏi Lý Nhữ Hàn nên biết bọn chúng cùng ai giao vãng hàng ngày."
"Vâng, vậy Lý Nhữ Hàn này hiện giờ ở đâu?"
"Hôm nay có đến giúp xử lý tang sự, vừa rồi còn thấy nó ở trước đại sảnh."
Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm, nếu như Lý Nhữ Hàn là anh họ của Kha Trù, vậy ắt là cháu trai con của chị gái gì đó của Kha tri phủ. Có cậu là