Chưởng quầy nói: "Tiểu nhân cũng không quá rõ, một mình cậu ta đến, khi đến thì có Tả cô nương bồi tiếp, ngồi ở nhã tọa tầng hai ăn uống đại khái một thời thần, trời sắp tối mới đi. Tình huống cụ thể thế nào có Tả cô nương biết."
Trời sắp tối? Lòng Mạnh Thiên Sở chợt động, điều này hoàn toàn phù hợp với lời Kha tri phủ kể về thời gian về nhà. Như vậy thì Tả cô nương ăn chung bữa cơm này là có vấn đề rồi. Chẳng lẽ Tả Giai Âm lại hạ độc? Mạnh Thiên Sở chợt nhói lòng, nữ tử khiến hắn động tâm như vậy nếu như là phạm nhân giết người thì đúng là sự trào phúng cực kỳ to lớn đối với hắn.
Mạnh Thiên Sở trở lại bàn, cơm nước đã dọn đủ, mọi người bắt đầu ăn.
Phi Yến hiếu kỳ nhìn xung quanh: "Hôm nay là ngày mấy mà nhiều người vậy?" Nàng gọi một tiểu nhị lại hỏi, tiểu nhị khom người cười thưa: "Gần đây chuyện làm ăn rất tốt, Mạnh gia và phu nhân mấy lần đến đây đều vào nhã gian ăn uống, do đó các vị có thể không rõ."
"Vậy à! Vậy tốt quá a! Nhưng mà hôm nay dường như đặc biệt đông a." Hạ Phượng Nghi nói.
"Đúng vậy! Tả cô nương của chúng tôi gần đây đưa ra một món ăn rất đặc sắc, rất nhiều người vì mộ danh mà đến dùng món ăn mới."
"Cô nương của các ngươi thật là biết làm ăn a! Bận rộn như vậy mà còn ở không nghĩ ra món mới." Hạ Phượng Nghi nói.
"Đây là quy củ của Tri vị quán chúng tôi, chỉ cần là khách củ đều biết điều này, đó là trong vòng ba tháng thì Tả cô nương sẽ tạo ra một món mới."
"Vậy hãy đem ra cho chúng ta một phần món ăn mới này thử, thế nào?" Mạnh Thiên Sở bảo.
"Đã dọn lên rồi!" Điếm tiểu nhị chỉ vào con cá ở giữa bàn, "Chính là món này, gọi là Tây Tử Nghê Thường."
"Vậy à?" Bốn người đều nhìn đến giữa bàn. Món ăn này dùng cá hồng ở Tây Hồ làm, được cho thêm một loại cỏ dại tên là "Ngư hương thảo", còn có gạch cua đặc biệt của Tây Hồ, xem ra món này có đỏ có xanh, vô cùng hấp dẫn, nếm thử một miếng mùi vị cực ngon.
"Mùi vị cực ngon! Tên đặt cực hay!" Mạnh Thiên Sở vừa thử vừa cảm thán "độc tiếu huân phong canh đa sự, cuờng khiếu Tây tử vũ nghê thường", ha ha, tên hay!"
Điếm tiểu nhị khen: "Mạnh gia thật là đa tài. Cô nương chúng tôi lúc làm món này cũng nói hai câu như vậy! Xem ra là lấy tên món ăn từ hai câu này."
"Ta chỉ là buột miệng đọc lại thôi, ngươi cứ làm việc của ngươi đi."
Điếm tiểu nhị khom người bỏ đi.
Phi Yến đứng sau lưng Hạ Phượng Nghi, nghe lời này cười khúc khích, khom người xuống nói sát tai cả Hạ Phượng Nghi và Mạnh Thiên Sở: "Nô tì phát hiện thiếu gia của chúng ta và Tả cô nương thật là tâm linh liên thông a!"
Mạnh Thiên Sở trở đầu đũa gõ lên đầu Phi Yến: "Lại nói bậy gì đó? Không sợ người ta nghe mà cười cho hay sao!" Tiếp đó gầm đầu ăn.
Lúc này, Mạnh Thiên Sở lại nghe được một mùi hương nồng nặc. Loại hương này rất quen, không cần ngẩn đầu cũng biết Tả Giai Âm đã đến.
Quả nhiên, giọng nói trong trẻo như chuông ngân của Tả Giai Âm đã cất lên: "Mạnh gia, thật là ngại quá. Giai Âm có việc ra ngoài, chiếu cố không chu toàn."
Mạnh Thiên Sở đặt đũa xuống, từ từ ngẩn đầu, nhìn gương mặt diễm lệ của Tả Giai Âm, trái tim co rút, miễn cưỡng cười nói: "Kỳ thật, bỉ nhân đến tìm Tả cô nương là có chuyện muốn hỏi."
Nụ cười của Tả Giai Âm vẫn y cũ không giảm, ngồi xuống chiếc ghế gần đó: "vậy à, được thôi, Mạnh gia có chuyện gì cứ tự nhiên hỏi."
"Có thể tìm chỗ nào thanh tĩnh để nói không?"
"Vâng, vậy đến phòng ta có được không?" Tả Gia Âm không nhìn Mạnh Thiên Sở, mà lại quay sang hỏi ý Hạ Phượng Nghi.
Hạ Phượng Nghi cười điềm đạm tỏ vẻ mọi việc vợ tùy theo chồng.
Mạnh Thiên Sở không nghĩ gì nhiều, gật gật đầu để Hạ Phượng Nghi ngồi đó chờ, còn bản thân thì đi theo Tả Giai Âm đến khuê phòng ở tầng hai.
Mở cửa ra, một mùi hương ập vào mùi khiến người ta thư thái khắp người, Mạnh Thiên Sở không khỏi buột miệng khen: "Thơm quá!"
Tả Giai Âm mời Mạnh Thiên Sở đến ngồi trên ghế, khép cửa lại cười nói: "Đây là chỗ ta nghỉ ngơi một chút khi lo liệu chuyện làm ăn ở tiểu lâu này, ngày khác ta sẽ đưa huynh tới nhà ta, đến xem phòng của ta, chịu không?"
Lời này thập phần ái muội, Mạnh Thiên Sở rúng động cả người, bắt gặp ánh mắt long lanh ánh nước nhu tình của Tả Giai Âm, vội vã tránh đi.
Tả Giai Âm cười khanh khách, đến ngồi bên ghế chủ tọa cạnh Mạnh Thiên Sở: "Mạnh gia, không phải là có lời hỏi Giai Âm hay sao?"
"Vâng!" Mạnh Thiên Sở ho khan một tiếng, nói vào chính đề là hắn lấy lại tinh thần ngày: "Chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé, chiều ngày công tử Kha trù của tri phủ đại nhân chết đó, có phải là có đến Tri vị quán của cô không?"
Tả Giai Âm gật đầu, đôi mắt lóng lánh nước vẫn nhìn sâu vào hắn y như cũ.
"Cô và hắn cùng dùng cơm, có phải không?"
Tả Giai Âm lắc đầu: "Không phải mỗi nam nhân có tiền đều có tư cách cùng ta ăn cơm," Nói đến đây, nàng ta dừng lại một chút, mắt xoay chuyển một vòng, cười kiều mị: "Càng không nói chi đến chuyện ta đích thân xuống bếp làm đồ ăn cho."
Mạnh Thiên Sở đương nhiên biết nàng ta đang chỉ về chuyện ở Giai Âm sơn trang, nhớ tới những đóa hoa kiều diễm nở khắp núi, rồi thân hình tha thướt của Tả Giai Âm trong hoa cỏ, hắn cảm thấy mặt nóng bừng. Hắn khẽ liếc nhanh nàng, rồi vội vã cụp mắt xuống, tiếp tục hỏi: "Vậy rốt cuộc là thế nào? Cô có thể nói những gì đã xảy ra hay không?"
"Rất đơn giản, hắn đến ăn cơm ở nhã gian tầng hai của quán, người ta là công tử của tri phủ đại nhân, ta đương nhiên phải đến chào, nói chuyện một hồi, tiểu nhị đến nói Nhữ Hàn đến rồi tìm ta có chuyện. Ta liền rời khỏi nhã gian, mang Nhữ Hàn đến phòng này nói chyện một hồi, đang nói chuyện thì Kha công tử kiếm chuyện nói đồ ăn không ngon, đánh tiểu nhị, ta vội ra xử lý xong quay lại thì Nhữ Hàn đã đi rồi. Ta trở lại nhã gian, thì Kha công tử cũng không thấy đâu, hỏi chưởng quầy mới biết là vừa đi, nói là muốn đến hoa thuyền Ấn Nguyệt ở tây hồ uống rượu."
"Đơn giản như vậy sao?"
"Vâng."
Mạnh Thiên Sở đanh mặt: "Cô nói dối! Kha Trù rời khỏi Tri Vị quan của cô căn bản không đến chơi hoa thuyền ở Tây Hồ, mà trực tiếp trở về nhà, điểm này tú bà ở hoa thuyền và cô nàng nghệ kỹ ở đó có thể làm chứng. Hắn đêm đó chết ở nhà, kinh qua bỉ nhân kiểm nghiệm thì chết là vì trúng độc! Và bữa cơm cuối cùng của hắn là ăn ở chỗ cô, còn gây sự nói đồ ăn không ngon. Điểm này Tả cô nương giải thích thế nào?"
Sắc mặt của Tả Giai Âm vẫn bình hòa phi thường, thủng thỉnh hỏi: "Mạnh gia có phải hoài nghi ta hạ độc Khu Trù hay không?"
"Không phải cô thì là ai?"
"Nếu là như vậy, Mạnh gia sao không trói Giai Âm tôi lại rồi giải về nha môn thẩm vấn đi?"
"Ta... cô đừng có cho là ta không dám!" Mạnh Thiên Sở làm ra vẻ rất dữ dằn, "chỉ bằng bữa ăn trước khi chết là ở chỗ cô đây, ta đã có thể bắt cô về quy án, nghiêm hình thẩm vấn! Cô đừng có