Mạnh Thiên Sở hỏi: "Chủ ý gì?"
Hạ Phượng Nghi đáp: "Cho Liên Y cô nương sau này ở Tây Tử tửu lâu của chúng ta đàn cầm diễn xướng, tiền thu được cô ta lấy, chúng ta quản ăn ở cho cổ. Như vậy có thể có cái hay đối với chuyện làm ăn."
Quán rượu có âm nhạc? Ha ha, chủ ý hay! Mạnh Thiên Sở cười hỏi: "Liên Y, ý của cô thế nào?"
Liên Y trước mắt không thân thích, có thể có chỗ để ở như vậy so với phiêu lưu khắp nơi hát xương hay hơn nhiều. Trước đó nàng ta làm nghệ kỹ xướng ca, kiếm được tiền đều là của người khác, hiện giờ ca hát được tiền là dành cho bản thân, lại còn có chỗ ổn định, kết quả này đối với Liên Y mà nói chẳng khác gì cái bánh từ trên trời rơi xuống, mừng rỡ vô cùng: "Liên Y nguyện ý, đa tạ Mạnh gia, đa tạ mợ chủ!"
Phi Yến cười nói: "Đúng rồi, đầu bếp họ Quan ở tửu lâu chúng ta rất có trách nhiệm, lại có nghề, tới giờ vẫn còn đon độc, hay là đem Liên Y hứa gả cho Quan đầu bếp đi?"
Liên Y nghe thế mặt đỏ hồng.
Mạnh Thiên Sở nói: "Đây là hôn nhân đại sư, hãy để Liên Y cô nương tự làm chủ đi, chúng ta không cần phải thái quá nhiệt tâm đâu."
Phi Yến nói: "Em thấy Quan đầu bếp không tệ, Liên Y cô nương nhất định sẽ thích thôi." Y - .
Mạnh Thiên Sở cười: "Nếu như hai người họ có tình ý, có duyên phận với nhau thì đương nhiên tốt quá. Nhưng hãy để cho hai người họ tự phát triển đi."
Trở về nha môn, Mạnh Thiên Sở lập tức vào trong phòng nhỏ của mình, lấy kính hiển vi ra soi và so sánh chất cặn đen trong bao tử của Kha Trù và số mới thu được, phát hiện hai thứ có tổ chức kết cấu phi thường giống nhau, đoán định là cùng vật phẩm, từ đó xác định lúc ấy Kha Trù ở Ấn Nguyệt hoa thuyền uống dược hoàn màu đen kia cũng chính là chất cặn màu đen còn lại trong bao tử của y. Như vậy có thể nói, Kha Trù ở Ấn Nguyệt hoa thuyền trúng độc, không còn nghi ngờ gì nữa.
Số vụn đen này từ đâu mà ra thế? Ai cấp cho Kha Trù? Có phải là có người lừa y uống hoàn thuộc này? Những cái này còn chưa rõ, phải tra cho ra thì phải dò hỏi Lý Nhữ Hàn, bỡi vì kẻ này ở đó lúc việc xảy ra.
Mạnh Thiên Sở quyết định đến nhà Lý Nhữ Hàn bái phỏng. Lúc này, gác cửa vào báo nói là Lâm chưởng quỹ đến thăm, đang chờ ở phòng khách.
Mạnh Thiên Sở thu dọn mọi thứ, đến phòng khách vừa nhìn đã thấy Lâm chưởng quỹ đặt cạnh bàn trà một cái rương nhỏ, lòng thầm nghĩ lão tiểu tử này nhất định là đến tống tặng lễ vật cho mình đây.
Quả nhiên, Lâm chưởng quỹ nói một tràng lời cảm kích và xin lỗi, đưa giấy bán thân của Liên Y cho Mạnh Thiên Sở xong, rồi mở cái rương nhỏ trên bàn trà ra, thấy chất đầy một trăm lượng bạc.
Mạnh Thiên Sở đương nhiên hiểu là Lâm chưởng quỷ biết con trai Kha tri phủ trúng độc trên hoa thuyền Ấn Nguyệt của mình, còn Mạnh Thiên Sở trong quá trình tra án bị bọn nô tài của Lâm gia gây trở ngại và dùng bạo lực uy hiếp, nếu như hắn tức giận tố cáo với Kha tri phủ, thì Lâm chưởng quỹ y không xong rồi. Do đó, y tặng số bạc này là bồi tội và bịt miệng của Mạnh Thiên Sở, miễn để hắn thêm mắm thêm muối khi nói cho Kha tri phủ nghe.
Vừa rồi Mạnh Thiên Sở ở trên hoa thuyền đã nói rõ chuyện Kha Trù bị trúng độc trên thuyền là không thể ẩn man, cần phải bẩm báo với Kha tri phủ. Lâm chưởng quỹ lúc đó cũng yêu cầu Mạnh Thiên Sở đừng nói loạn là được. Do đó, số bạc này Mạnh Thiên Sở quyết định thu, vì cái hắn thiếu nhất hiện nay là tiền, chỉ cần là có tiền mà không cần phải táng tận lương tâm thì hắn sẽ thu hết.
Tiễn Lâm chưởng quỹ đi xong, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến thấy Mạnh Thiên Sở lại có thêm 100 lượng bạc, đều mừng cho hắn.
Vương bộ đầu đã phân phần lớn bộ khoái đi theo dõi điều tra Tả Giai Âm rồi, Mạnh Thiên Sở quyết định một mình đi tới nhà Lý Nhữ Hàn dò hỏi.
Hắn ngồi kiệu do Thái tri huyện chuyên môn dành cho hắn đến phủ của Lý viên ngoại, trình bái thiếp ra mới biết Lý Nhữ Hàn đang mang tùy tùng đi Tây Hồ du thuyền rồi.
Tử đệ nhà có tiền không phải lo gì cơm gạo mắm muối, chỉ lo làm sao tiêu tiền thôi, đương nhiên suốt ngày đi tìm chỗ vui chơi rồi.
Người không có không cần vào nữa, Mạnh Thiên Sở quyết định lập tức đến Tây hồ tìm Lý Nhữ Hàn.
Hắn ngồi kiệu đến hoa thuyền Ấn Nguyệt, lúc này trời đã tối, khách trên thuyền đông nghịch, tú bà mặt mày bầm tím nhìn thấy Mạnh Thiên Sở bước lên sàn thuyền, vừa sợ vừa khủng hoảng, nói lời không còn linh lợi nữa: "Mạnh gia... ngài... ngài đến chơi."
"Ừ, sao hả? Không hoan nghênh sao?"
Lời này làm tú bà run rẫy: "Không không, tiểu nhân không dám, thỉnh Mạnh gia. Các con gái, Mạnh gia tới rồi, mau tiếp khách a!"
Mấy cô nương như hoa như ngọc lập tức như bươm bướm bay tới, vây quanh Mạnh Thiên Sở, oanh ca yến vũ.
Sau sự kiện buổi chiều, toàn bộ cô nương, móng rùa ở Ấn Nguyệt hoa thuyền đều biết người trẻ tuổi lợi hai này là kẻ ông chủ Lâm có ý lôi kéo không dám đắc tội, cho nên bọn móng rùa đều cẩn thận chăm sóc, các cô nương thì bỏ hết tinh thần để Mạnh Thiên Sở hưởng thụ sinh hoạt thần tiên.
Mạnh Thiên Sở bị một quần cô nương vây kín. Các cô nương này đều trẻ và đẹp, nhưng hắn hiện giờ không đến chơi, chuyển đầu nói với tú bà: "Lý Nhữ Hàn công tử có trên thuyền không?"
Tú bà dường như đã bị Lâm chưởng quỹ đánh ngu ra, nên lúc đầu thì lắc, sau mới gật.
Mạnh Thiên Sở cười mắng: "Shit! Rốt cuộc là có đến hay không?"
"Cậu ta còn chưa đến, nhưng đã phái tùy tùng đến chọn chỗ rồi."
"Đặt chỗ? Hoa thuyền của bà cần phải đặt chỗ à?"
"Mạnh gia ngài còn chưa biết, hôm nay Ấn Nguyệt của chúng tôi vừa đến một vị hoa khôi cô nương tên là Thiên Kỳ, thỉnh từ Nam Kinh tới. Hôm này là ngày đầu, do đó mọi người đều đến mừung, cho nên mới đặt chỗ."
"Vậy à? Hoa khôi? Hắc hắc, ta cũng muốn xem," Mạnh Thiên Sở vừa nghe đã hứng thú, dù gì thì Lý Nhữ Hàn còn chưa tới, chờ hắn tới đồng thời xem hoa khôi của hoa thuyền vừa dò hỏi luôn, nhất cử lưỡng tiện, nên hỏi: "Còn chỗ nào không?"
Tú bà nhìn một tên móng rùa ở bên cạnh, tên này nhất định là phụ trách an bài chỗ ngồi, cười cầu tài nói: "Mạnh gia, cái này... những chỗ phía trước đều được giữ hết rồi, chỉ có thể... còn chỗ đứng ở phía sau thôi..."
Tú bà phản ứng cực nhanh, một cú tác bay ra kèm theo tiếng mắng: "Đồ ngu! Mạnh gia chúng ta là loại người nào mà đứng hả? Vậy mà ngươicũng nghĩ ra! Lập tức đi an bài, đổi chỗ phía trước cho Mạnh gia! Làm không được thì trích cái đầu của ngươi xuống cho Mạnh gia ngồi!"
Mạnh Thiên Sở cười cười: "Cái đó không cần, máu me không ngồi ghê lắm, chuyện này không trách các người, chỉ trách ta đến trễ thôi. Mọi người đều háo hức xem