Mạnh Thiên Sở vừa khẩn trương vừa mừng vì có kết quả ngoài dự tính. Rất may là Tả Giai Âm dùng bát bách lý gia cấp của cẩm y vệ, nếu không chỉ sợ kịp về lo hậu sự mà thôi. Hiện giờ đã kịp thời về tới, đã có hơn mười đại thần chết vì đình trượng, xem ra lần này không phải giởn chơi, Hạ lão gia tử vốn ra là đơn thân lực bạc, huống chi lần này ông ta là một trong những phần tử cốt cán phản đối rất hung, không khỏi bị cho là điển hình phản diện, bị loạn côn đánh chết là cái chắc. Hiện giờ may là hắn còn có thời gian một đêm để tính biện pháp.
Mạnh Thiên Sở giới thiệu Hạ phu nhân và Tả Giai Âm với nhau. Đối với Địch thôi quan ở bên cạnh, Mạnh Thiên Sở tuy lần trước đã từng giúp ông ta xử lý vụ bà đỡ bị kết án giết trẻ sơ sinh, nhưng lại chưa gặp qua (Địch thôi quan đương nhiên nhận thức Mạnh Thiên Sở), do đó chỉ hàm hồ giới thiệu, nói Tả Giai Âm là hảo bằng hữu, ở kinh thành có một số mối quan hệ, có thể trợ giúp. Hạ Phượng Nghi cùng mọi người sẽ đến sau.
Tả Giai Âm làm lễ ra mắt hai ngừơi. Hạ phu nhân nghe nói Tả Giai Âm có quan hệ có thể giúp, lập tức kéo nàng vừa khóc vừa kể lễ, Tả Giai Âm một mực dịu giọng an ủi.
Địch thôi quan khuyên: "Chị dâu, nếu như Mạnh hiền điệt đã trở về, chuyện này hãy giao cho cháu nó làm. Việc thông quan hệ e là cần không ít bạc, chị mau đưa cho hiền điệt đi lo."
Hạ phu nhân bấy giờ mới vội vào nội đường lấy một bao bạc to đã chuẩn bị sẵn giao cho Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở cũng không khách khí, tiếp lấy bạc ước lượng thử, thấy ít nhất cũng có một nghìn lượng. Đây e là toàn bộ gia tài của Tả gia đây mà. Điểm này buộc phải dùng thôi, vì bản thân hắn chẳng có bao nhiêu tiền.
Trước hết hắn và Tả Giai Âm đi tìm Hạo Linh thiên sư, tranh thủ có thể trong vòng đêm nay lấy được thân phận thiên sư cho Mạnh Thiên Sở, sau đó tiến thư thỉnh cầu hoàng thượng xá miễn tội trách cho Hạ Hồng.
Hạo Linh thiên sư ngụ ở một tòa đạo quan hùng vĩ được hoàng thượng chu cấp cho thiên sư tại kinh hành, tên là "Thiên sư quan". Tả Giai Âm đến, nàng cũng là thiên sư nên có thể tự do xuất nhập đạo quan này.
Hai người giục ngựa chạy ngay đến Thiên Sư quan. Đạo quan này có vũ lâm vệ trú đóng bảo vệ. Tả Giai Âm đưa yêu bài thiên sư ra, mang Mạnh Thiên Sở tiến vào đạo quan, cho đến khi tìm được Hạo Linh đạo trưởng.
Tả Giai Âm làm việc dẫn tiến, cho Mạnh Thiên Sở trình thư tiến cử của Kim Linh đạo trưởng lên, sau đó lại đem cây dọc tẩu trình cho Hạo Linh đạo trưởng xem. Hạo linh đạo trưởng không hề dùng kim đan do thầy trò Tả Giai Âm chế tác (thật ra chỉ là viên nha phiến kết hợp thêm thuốc bổ). Nhưng sau khi xem xong thư của Kim Linh đạo trưởng, thấy Kim Linh đạo trưởng cực kỳ tôn sùng cây dọc tẩu do Mạnh Thiên Sở phát minh, liền quyết định sáng mai vào cung tiến cử Mạnh Thiên Sở cho hoàng thượng.
Mạnh Thiên Sở gấp lên, nếu chờ đến ngày mai thì không kịp nữa. Bất đắc dĩ, hắn đã đem chuyện nhạc phụ đại nhân Hạ Hồng nhân vì án Tả Thuận môn mà bị hạ đại ngục, trưa ngày mai sẽ bị đình trượng thưa hết với Hạo Linh đạo trưởng.
Hạo Linh đạo trưởng này cũng biết chuyện Tả Thuân môn, và cũng là người nhiệt tâm, cũng biết chuyện này không thể chần chờ, quyết định lập tức cùng Tả Giai Âm mang bộ dọc tẩu vào diện thành, tiến cử Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở ngồi ở Thiên sư quán như ngồi trên đống lửa, chờ cả hai thời thần thì Hạo Linh đạo trường và Tả Giai Âm mới trở về.
Vừa thấy dưới nách Tả Giai Âm còn kẹp cái dọc tẩu ấy, Mạnh Thiên Sở lạnh cả người, biết là không thành. Quả nhiên, Tả Giai Âm áy náy nói: "Ta và Hạo linh đạo huynh không gặp được hoàng thượng. Hoàng thượng đang ở Càn Thanh cung nghiên cứu chính vụ trọng yếu với nội các đại thần, chúng ta chờ rất lâu, nghe ngóng với công công trực ban thuộc ti lễ giám mới biết là hoàng thượng đang thương nghị xử lí sao với đám đại thần quần gián (can gián tập thể) ở Tả Thuân môn, và bàn làm cách nào để truy tôn nhập thái miếu, chỉ sợ phải nghiên cứu đến trời sáng cũng chưa biết chừng. Không còn cách nào khác, chúng ta phải quay về."
"Như vầy làm sao bây giờ?" Mạnh Thiên Sở gấp đến dập chân đập tay, "Ngày mai giờ ngọ đình trượng, hoang thượng không thể nhất mực thương nghị đến thời điểm đó. Đạo trưởng, Tả cô nương, hai vị mang cái dọc tẩu này chờ ngoài cửa, chờ hoàng thượng tán hội rồi gặp, được hay không?"
Tả Giai Âm đáp: "Cái đó không thành vấn đề, chỉ sợ hoàng thượng nếu đã quyết định rồi, tan hội xong muốn hoàng thượng cải kim khẩu e là rất khó."
Mạnh Thiên Sở gật đầu lia lịa: "Không sai, nhất định phải làm chuyện này xong trước khi hoàng thượng quyết định. Nhưng hoàng thượng đang nghiên cứu chính vụ, ngay hai vị là thiên sư cũng không thể tiến vào, vậy phải tìm ai đây?"
Hạo linh đạo trưởng nói: "Đừng có gấp, theo lão đạo thấy, lần này đình trượng đến một hai trăm người, hoàng thượng e rằng không hề minh xác muốn đánh chết ai, chỉ xem tạo hóa của người đó mà thôi. Chết nhiều hay chết ít đi một người hoàng thượng sẽ không đặc biệt chú ý. Hoàng thượng chỉ quan tâm là e bọn đại thần này còn tiếp tục gây chuyện thôi."
"Rất có đạo lý, vậy chúng ta phải làm sao?"
"Do đó chúng ta không cần phải nghĩ làm thế nào để hoàng thượng không giết Hạ đại nhân, hoặc là hoàng thượng không có minh xác muốn đình trượng đánh chết ai, chúng ta nếu đặc biệt cầu tình e là sẽ gây sự chú ý ở hoàng thượng, phản tác dụng. Dù gì người phụ trách đình trượng cụ thể là thuộc bộ phận ti lễ thái giam, chúng ta trực tiếp thăm dò và thông quan hệ người này, để y cấp cho Hạ đại nhân một con đường sống, cũng có thể là giữ lại được mạng của Hạ đại nhân."
Mạnh Thiên Sở hiểu ra, mừng rỡ nói: "Ngài nói rất đúng, huyện quan không bằng hiện quản (Chú: người phụ trách hiện tại, câu này là chơi chữ), không nhất định phải tìm lãnh đạo tối cao mà nhờ, chỉ cần tìm được đối tượng có thể quyết định trực tiếp đến chuyện này là được rồi! Được, cứ định như vậy, chúng ta đi tìm ti lễ thái giám!"
Tả Giai Âm nói: "Ti lễ giám có chưởng ấn thái giám và Bỉnh bút thái giam (thái giám chấp bút) số một và số hai. Ba người này luân lưu trực ban. Khi trực ban thì ở trong nội đình của hoàng cung, không trực thì ngụ ở nhà ngoài hoàng thành. Chúng ta nghe ngóng thử xem ngày mai ai sẽ là thái giám trực ban trong ti lễ giám. Tìm trúng người đó là được."
Thì ra trong này còn có nhiều đường như vậy. Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, rất may là lần này mang theo Tả Giai Âm, nếu không bản thân quả là làm không xong chuyện này.
Ngay lập tức, Hạo Linh đạo trưởng và Tả Giai Âm lại vào hoàng thành, lần này nhanh chóng quay về, hưng phấn nói: "Trực ban ngày mai và phụ trách đình trường là bỉnh bút thái giám thứ hai của ti lễ giám. Ngươi này kiêm nhiệm Lý Hình bá hộ trong Đông hán luôn. Đó là Ông Tuyền Ôn công công. Y đêm nay không trực, xem ra là ở nhà, chúng ta có thể trực tiếp đến nhà y."
Mẹ ơi, Lý Hình bá hộ, đó chính là nhân vật số ba trong đông hán, lợi hại! Xem ra là tìm đúng ngừơi rồi.
Mạnh Thiên Sở vui vẻ cười ôm bao kim ngân châu báu theo hai vị thiên sư ngồi kiệu đến phủ của vị đệ nhị bỉnh bút thái giám là Ôn Tuyền Ông công công. Do đi vội, nên hắn quên luôn số đặc sản đóng gói mang từ Hàng châu đường xa đến đây.
Thiên sư tự nhiên có thân phận tôn quý vô cùng, ngay cả đại hồng nhân (người được tin dùng) trước mặt hoàng thượng là Ti lễ thái giám còn phải khách khí ba phần, tự nhiên Ôn Tuyền ra nghênh đón, rước ba người vào phòng khách.
Sau khi ngồi xong, Hạo Linh đạo trưởng giản đơn giới thiệu. Ôn công công vừa nghe Mạnh Thiên Sở là con rễ của Công bộ viên ngoại lang Hạ Hồng thì lập tức hiểu ngay dụng ý hắn đến đây lần này, nhưng không để lộ vẻ gì, cứ cười híp mắt nói chuyện với họ y như cũ.
Thời gian khẩn cấp, không dám để lở, Mạnh Thiên Sở nói thẳng mục đích đến đây lần này.
Thái giám Ôn Tuyền trầm ngâm một chút, thần tình ra vẻ thập phần khó xử: "Án này các vị biết rồi đó, chính là hoàng thuợng ngự bút đích thân phê, vô cùng nan giải đó nha."
Mạnh Thiên Sở đương nhiên biết chuyện này y không thể giúp suông, liền lấy bao kim ngân mở ra, bên trong vàng chóe và sáng choang toàn đỉnh vàng và đỉnh bạc. Mạnh Thiên Sở tính qua, nếu so với tiền Nhân dân tệ hiện giờ thì phải có ít nhất 500 vạn. Hắn không biết nên bỏ bao nhiêu lượng, nhưng biết số bạc càng nhiều thì hệ số bảo hiểm càng cao, cho nên đem toàn bộ số hối lộ này đưa cho bỉnh bút thái giám Ôn Tuyền.
Ôn Tuyền sầm mặt: "Các vị làm vậy là ý gì? Định hối lộ người ta hả? Người ta làm việc cho hoàng thượng, lúc nào cũng lòng trung như nhất, không tham lạm của đút lót bao giờ." Y ra vẻ liêm chính đứng bật dậy xua tay, chuyển thân đi vào hậu đường. Tiểu thái giám ở bên cạnh cao thanh hô: "Tống khách...!"
Ba người ủ rũ rời khỏi phòng, đều không biết Ôn Tuyền đang làm trò trống gì. Mạnh Thiên Sở lần đầu gặp Ôn Tuyền, do đó chưa biết gì, cũng không biết cách làm người của y, bèn hỏi: "Ôn Tuyền này chính trực như vậy sao?" (
Hạo Linh đạo trưởng ở kinh thành nhiều năm, đối với Ôn Tuyền rất quen, mỉm cười lắc đầu, hạ giọng nói: "Vị Ôn công công này có tiếng là nhận tiền không nhận người, chủ yếu là lấy tiền tài mà hành động, hôm nay sao lại tống