Phi Yến tưởng tượng con thỏ trắng đầy máu nằm dưới đất co giật mà không chết, giật nảy mình sởn gai óc, cố cười nói: "Hay là... hay là thiếu gia đánh bắt đi, em với mợ ở đây chờ..."
Mạnh Thiên Sở cười khổ: "Thôi được, vận là nghĩ biện pháp bắt cá, ta không nghĩ là không bắt được con nào!" Hắn lại cầm cây mâu gỗ xuống biển trở lại.
Chính vào lúc này, trên trời không chợt nghe mấy tiếng kêu trầm trầm. Ba người ngẩn đầu nhìn, thấy giữa không trung có một con diều hâu đang bay vòng vòng.
Phi Yến nhìn nhìn, đột nhiên khẩn trương nói: "Thiếu gia, mợ, hai người nhìn kìa, con thương ưng đó dường như màu trắng."
"...Đúng vậy!" Giọng Hạ Phượng Nghi hơi run.
Mạnh Thiên Sở cảm thấy hơi kỳ, rồi lập tức nhớ lại thuyền lão đại ở trên thuyền lớn đã từng kể về truyền thuyết cổ quái kia, trong lòng không khỏi rúng động. Chim ưng màu trắng không có gì là lạ, chẳng qua là trong quá trình sinh sống bị hiện tượng dị hóa vậy thôi. Chỉ có điều khi liên hệ tới truyền thuyết khủng bố kia, nó khiến người ta sửng cả tóc gáy.
Con ưng bay lượng trên núi một hồi, đột nhiên xà xuống cực nhanh, phóng về một đám cỏ xanh. Chốc lát sau, nó lại vỗ cánh bay lên.
"Thỏ! Con ưng đó bắt được một con thỏ rồi!" Phi Yến chỉ vào trời không reo lên.
Quả nhiên, dưới móng vuốt nhọn hoắc của chim ưng, một con thỏ xám đang co giật giãy giụa, nhưng không thể nào tránh thoát sự khống chế cực chặt của con chim ưng.
Con ưng đó xốc con thỏ xám giương cánh bay lên lưng chừng trời, đến đáp lên một tảng đá cực lớn trước mạt ba người Dương Thu Trì.
Đột nhiên, con thỏ dường như tránh thoát khỏi vuốt nhọn của ưng, quay cuồng rớt mạnh xuống xuống bãi đá cạnh biển.
"A...!" Hạ Phượng Nghi cùng Phi Yến đều hô lên cả kinh, che mắt không dám nhìn. Tiếp theo đó, con thỏ hoang rơi mạnh xuống rặng đá, phát ra tiếng phịch cực mạnh, khiến ngay cả ba người đứng xa mười bước cũng nghe rõ. Thân thể con thỏ đó nảy lên một cái rồi rơi trở xuống, im lìm.
Phi Yến che mắt chờ một lúc, bấy giờ mới bỏ tay xuống hỏi: "Thỏ hoang đâu?"
"Con thỏ không có cánh, rơi từ độ cao như vậy xuống đương nhiên là chết nhăn răng rồi." Mạnh Thiên Sở thở dài.
Hạ Phượng Nghi nói: "Chúng ta đến đó xem xem, nói không chừng thỏ hoang chưa chết."
Mạnh Thiên Sở cười khổ: "Thứ chúng ta ăn còn chưa có, thế mà lo cho thỏ hoang - đi thôi."
Ba người đi về phía rặng đá, đột nhiên, con ưng trắng đang bay vòng trên không chợt lao xuống, đáp trúng ngay thi thể của con thỏ, đầu mổ lia lịa, dường như là đang mở hoặc moi thịt con thỏ.
Phi Yến kêu lớn lên một tiếng, chụp lấy cục đá ném tới. Con ưng đó cả kinh chớp bay lên rồi lại đáp xuống, tiếp tục mổ ăn con thỏ.
Mạnh Thiên Sở nâng cây lao gỗ lên, xông tới rặng đá trước. Con ưng trắng bấy giờ mới bay lên, nhưng vẫn xoay quần không chịu rời đi.
Phi Yến đỡ Hạ Phượng Nghi lên rặng đá, đến bên thi thể con thỏ. Con thỏ hoang lúc này đã bị rơi máu thịt bầy nhầy, làm gì còn mạng. Hai nàng đều hô lên cả kinh, xoay đầu đi chỗ khác.
Mạnh Thiên Sở bước tới sát thi thể con thỏ xem xét, rồi quay đầu nhìn lại bảo: "Hà hà, như vậy chúng ta có thịt thỏ ăn rồi, mà không phải đánh chết đâu nha, như vậy có thể ăn được chứ?"
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đưa mắt nhìn nhau. Phi Yến miễn cưỡng cười nói: "Vừa rồi con diều hâu đó ăn qua rồi, chúng ta ăn nữa dơ quá à..."
"Vừa rồi con ưng mới chỉ mổ xuyên qua đầu con thỏ, ăn óc của nó. Hai nàng xem, trên đất còn có chút não này, nội tạng của con thỏ bị rơi hỏng rồi, này này, da thịt con thỏ còn hoàn chỉnh, cho thấy con ưng chưa ăn qua thân thể của nó, chúng ta không ăn óc đâu có sao."
Phi Yến theo Mạnh Thiên Sở giải phẩu qua thi thế, sức chống chịu về tâm lý đã tăng lên nhiều, cho nên bước tới xem xét con thỏ, thấy đúng là óc của con thỏ có một lổ hổng máu me bê bết, xung quanh cái lổ và nham thạch đầy não tương trắng nỏn. Nàng quay đầu lại nói với Hạ Phượng Nghi: Đúng như vậy, mợ, con thỏ này chỉ bị con ưng mổ thủng đầu ăn óc mà thôi, thân thể không có thương tích gì, xem ra có thể ăn được."
Hạ Phượng Nghi không có năng lực chống chịu về tâm lý cao siêu gì, quay người không dám nhìn: "Lão thuyền phu đó từng nói, con ưng màu trắng chính là oán khí của ngư phu bị chết thảm kia tụ tập mà thành. Nó mổ thủng đầu của cừu nhân, ăn não trong đó. Và những thứ mà nó ăn qua đều không còn sạch sẽ nữa... hay là, hai người cứ ăn đi, ta hái chút rau ăn cũng được rồi..."
Nghe Hạ Phượng Nghi nói vậy, Phi Yến run bắn cả người, nói với Mạnh Thiên Sở: "Thiếu gia, nô tì và mợ đi hái rau dại, con thỏ này người tự ăn một mình đi nha!"
"Hai nàng không ăn một mình ta sao ăn được a." Thấy hai cô gái vẫn chưa bị cơn đói hành hạ lắm, do đó còn có chút kỵ húy ỏng ẹo, Mạnh Thiên Sở tuy không quan tâm con ưng đã ăn qua thịt rồi có sạch sẽ gì hay không, nhưng mà dù sao cũng không thể ăn một mình. Hơn nữa, không có lửa, không có cách gì nướng chính, và nếu ăn sống vậy chẳng khác nào giành ăn với chim ưng, chỉ nghĩ thôi đã thấy không thoải mái rồi. Hắn liền đứng dậy: "Chúng ta đi bắt cá vậy, bắt một lát nữa không được thì chỉ đành ăn rau dại thôi. Chỉ có điều không có lửa, đành ăn sống vậy."
Phi Yến nói: "Đúng a, nếu chúng ta có đá lửa thì hay quá."
Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm, nếu có kính phóng đại cũng được, dù sao thì hắn cũng không thể học theo cách người vượn xoay gỗ lấy lửa, làm sao để xoay xoay gỗ lấy lửa như trong phim hắn không biết làm, xem ra chỉ đành ăn đồ sống mà thôi (Chú: Kính lúp có thể hội tụ ánh sáng mặt trời vào một điểm, đốt cháy cỏ khô hay vật dễ cháy nào đó. Còn cách tạo lửa bằng phương pháp thủ công thực ra chỉ cần sự kiên trì. Xem chú thích (*). ND).
Ba người từ từ đi xuống đám nham thạch. Hạ Phượng Nghi đột nhiên dừng chân, chỉ ra mặt biển, hỏi: "Hai người nhìn xem đó là thứ gì?"
Mạnh Thiên Sở và Phi Yến thuận theo hướng chỉ của Hạ Phượng Nghi mà nhìn, thấy không xa có một vật gì đó dập dềnh trôi tới, cự li hơi xa nên nhìn không rõ là cái gì.
Phi Yến đột nhiên reo lên mừng rỡ: Có khi nào là vật trên thuyền lớn trôi tới không?"
Thứ đó càng lúc càng trôi đến gần, loại hình dạng thế này Mạnh Thiên Sở quen thuộc vô cùng, thở dài lắc đầu nói: "Là một thi thể nữ!"
A! Hai cô gái đều hoảng sợ hô lên một tiếng cả kinh. Thi thể của con người so với thỏ còn khủng bố hơn nhiều. Hạ Phượng Nghi khẩn trương xoay người ôm chầm lấy cánh tay của Mạnh Thiên Sở không dám nhìn. Phi Yến thì đã có kinh nghiệm cùng giải phẩu thi thể với Mạnh Thiên Sở, cho nên không sợ hãi gì cho lắm. Cô nàng bước lên hai bước, bắt tay lên trán nhìn cẩn thận: "Dường như đúng là một thi thể, thi thể trương sình rất dữ, sợ quá hà..."
"Đó là do thi thể phát sinh hủ bại ở dưới nước, sản sinh một lượng khí sình thối cực lớn, cho nên thi thể mới phình to như vậy, thứ hình dạng to lớn do sình thối này được gọi là người khổng lồ sình."
Đến lúc này, thi thể đã trôi đến chỗ cách không xa nham thạch mà họ đang đứng, mặt ngửa lên trời, đã sình thối cao độ. Phi Yến nhìn kỹ một hồi, hỏi: "Thiếu gia, thi thể này đã trương phồng biến hình như vậy rồi, căn bản không thể nào phân biệt được, thiếu gia vì sao nhìn ra đó là nữ vậy?"
"Hình dạng khung xương của nam nữ khác nhau xa, tạo thành sự khác nhau rất lớn giữa nam và nữ, đặc biệt là trọng tâm. Nữ có khuynh hướng ngữa về phía sau, nên ngực thường ưỡn ra, và do đó thây thây chết trôi thường ở trong trạng thái ngữa. Còn trọng tâm của nam nhân có khuynh hướng chúi tới trước, nên nam thường đi lom khom, gù lưng, và nếu chết trôi thì thường nằm sấp. Thi thể này nằm ngữa lên trời, do đó sơ bộ phán đoán đó là xác chết nữ!" Truyện Sắc Hiệp -
Hạ Phượng Nghi nghe hai người họ bàn luận náo nhiệt phi thường, và hiện giờ trời nắng chang chang, phu quân ở sát bên cạnh, nên gan cũng lớn hơn nhiều. Nàng xoay mặt qua nhìn, nhưng không dám nhìn mặt thi thể, mà chỉ nhìn thân, rồi nhanh chóng quay đầu tránh đi.
Đột nhiên, nàng dường như cảm giác được điều gì, lại chuyển đầu lại nhìn lần nữa: "Phu quân, dường như đó là thi thể của một trong các nữ nhân trên thuyền của chúng ta."
"Vậy à. Nàng làm sao biết thế?"
"Nàng ấy... y phục của nàng ấy rất giống với mấy cô trên thuyền của chúng ta mà."
Do Mạnh Thiên Sở là mật thám của Đông hán, thân phận cần phải giữ bí mật, cho nên Vu Hân Long và Tiếu Chấn Bằng đã cùng các nam nữ hộ vệ thay đồ thường hết. Vu Hân Long và Tiếu Chấn Bằng thì giả làm bằng hữu của Mạnh Thiên Sở, các nam nữ đông hán phiên tử khác đều làm hộ vệ.
Tiếu Chấn Bằng mang theo các đông hán nữ phiên tử là về tiện phục vụ cho Hạ Phượng Nghi và Phi Yến. Để tiện cho hành động, các nàng này đều mặc y phục sát người, không mặc váy dài của các nữ nhân Minh triều. Mạnh Thiên Sở không chú ý gì đến y