"A!" Một tiếng kêu thảm cất lên, Miêu Triết đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Tuyết nhi ngủ bên cạnh y không biết đã rời khỏi giường từ lúc nào. Y nhanh chóng chạy ra ngoài cửa. Trên lầu đã có người đốt đèn. Gia đinh giữ vườn nghe tiếng đã xông lên lầu, thấy lão gia chạy ra cửa cũng chạy theo lên lầu.
Miêu Triết phát hiện cửa phòng cách vách đã ơở ra. Y tiến vào, đột nhiên phát hiện Tuyết nhi đang nằm dưới sàn, trên tay còn ôm cái trống lắc mà hai đứa bé trước đây chơi, mỗi tay một cái, trên người mặc áo ngủ, biểu tình kinh khủng, xem ra là đã bị cả kinh hoảng sợ rất dữ.
Miêu Triết vội vã đến ẵm Tuyết nhi lên, sau đó trở về phòng đặt lên trên giường, đắp mền lên. Gia đinh ở ngoài cũng hoảng sợ không dám thở mạnh, nhân vì sự tình xảy ra trong nhà, thủ vệ về đêm trong vườn từ hai người trước đây đã trở thành bốn người, thật không ngờ như vậy mà bọn họ hoàn toàn không phát hiện Tuyết nhi tiến qua phòng cách vách.
Miêu Triết bước ra ngoài cửa. Đại phu nhân và tam phu nhân đã vội vàng chạy đến, đều khoác lên người áo choàng, xem ra cũng đã biết xảy ra chuyện.
Đại phu nhân hỏi: Thế nào rồi? Đã xảy ra chuyện gì? Thiếp bị Tiểu Tiểu lay tỉnh, nói là nghe thấy âm thanh gì đó."
Tam phu nhân đáp: "Muội nghe tiếng hét rất lớn, do đó tỉnh lại, sau đó thấy trong vườn đèn cũng đã sáng, e rằng xảy ra chuyện gì đó nên mới gọi đại phu nhân."
Miêu Triết bước tới cạnh gia đinh hỏi: "Các ngươi vừa rồi có nhìn thấy ai lên trên lầu không? Không phải là bảo quản gia khóa phòng cách vách này rồi hay sao? Sao lại có chuyện như vậy?"
Gia đinh đáp: "Chúng tôi xác thật là không nhìn thấy, và cũng không dám lười nhác."
Quản gia ở bên cạnh cũng nhanh chóng nói: Tôi đã khóa rồi, chính bản thân tôi khóa đó.
Lão gia người nhìn này, trên người tôi còn chìa khóa đây này!" Nói xong, y chìa chìa khóa đang đeo ở bên eo ra cho Miêu Triết xem.
Miêu Triết nói: "Đúng vậy, là tiếng của Tuyết Nhi, ta cũng ngủ rồi, tỉnh dậy thấy nàng ấy đã nằm ở nền phòng cách vách rồi."
Đại phu nhân nghe thế vội vã bước vào trong phòng, tam phu nhân cũng nhanh nhẹn bám theo. Trên tay của Tuyết Nhi còn nắm chặt hai cái trống lắc, sắc mặt tái nhợt.
Đại phu nhân vội ra lệnh cho nha hoàn trở về phòng mình lấy thuốc, sau đó bấm vào nhân trung của Tuyết nhi, lát sau Tuyết nhi tỉnh lại. Vừa thấy Miêu Triết, nàng ta đó vội nép trốn vào lòng y. Miêu Triết vội vã ôm chặn nàng, thương xót dịu dàng an ủi.
Tuyết Nhi không ngừng lặp lại trong miệng câu: "Không được mang hài tử của ta đi, ta cầu xin ngươi trả lại hài tử cho ta, ta cầu xin ngươi mà."
Miêu Triết cùng mọi người chờ Tuyết Nhi uống thuốc xong an tỉnh lại một chút, mới từ từ hỏi: "Tuyết nhi, nàng không ngủ sao? Sao lại dậy đi đâu vậy?"
Tuyết Nhi nghe thế xem ra trước đó đã thấy một thứ gì đó rất đáng sợ, càng co rúm rút vào lòng của Miêu Triết hơn. Miêu Triết hỏi: "Tuyết nhi, đừng sợ, cho ta biết nàng nhìn thấy cái gì?"
Tuyết nhi chỉ lắc đầu.
Đại phu nhân nói: "Hiện giờ không cần phải hỏi muội ấy nữa. Chờ muội ấy khỏe rồi hẳn nói. Mọi người hãy trở về vị trí của mình đi, không được đứng ở cửa nhìn nữa. Ngoài ra, từ hôm nay trở đi, những chuyện trong nội viện do nhị phu nhân phụ trách sẽ được giao cho tam phu nhân phụ trách."
Tam phu nhân nghe thế vội vã xua tay, nói: "Đại phu nhân, phu nhân biết là muội không rành chuyện này, hãy để nhị phu nhân làm đi."
Đại phu nhân mặt không biểu tình nhìn tam phu nhân, quả đoán nói: "Ta cũng không muốn trong thời gian này và trường hợp này quyết định như vậy. Lão gia cả ngày ở ngoài cực khổ như vậy rồi, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, người còn phải phân thân chiếu cố tứ phu nhân nữa. Còn về phía nhị phu nhân, tự nàng ta làm sai chuyện, sau này không thể nào thuyết phụ người dưới được nữa. Muội cũng không được suốt ngày chỉ biết đọc sách viết chữ, đó là những sự tình của nam nhân. Nữ nhân chúng ta hãy coi sóc tốt nhà cửa cho nam nhân, làm chuyện nữ công là được rồi. Cứ định như vậy đi, từ ngày mai trở đi, nhà này sẽ do muội lo liệu." Nói xong, đại phu nhân đứng dậy. Tam phu nhân còn định nói gì đó, do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói ra lời, vội vã bám sát theo đại phu nhân đi ra ngoài.
......
Mạnh Thiên Sở ăn sáng xong đến nha môn. Trời hôm nay vẫn âm trầm như cũ, chỉ là đã ngừng đổ tuyết. Khí trời thậm chí còn lạnh hơn ngày đổ tuyết mấy phần. Hắn hôm nay cần phải giải phẩu thi thể của hai hài tử Miêu gia, sau đó đưa chúng về cạnh bên cha mẹ chúng, để bọn họ lo liệu đám tang.
Mạnh Thiênn Sở gọi Mộ Dung Huýnh Tuyết, mạng theo Chu Hạo, Vương Dịch đến căn phòng liệm đặt hài tử. Mạnh Thiên Sở và Mộ Dung Huýnh Tuyết vào trong đóng cửa phòng lại, bắt đầu giải phẩu kiểm nghiệm thi thể.
Thi kiểm không phát hiện hiện tượng trúng độc hay lại biến chứng bệnh tật dẫn tới tử vong, xác định hài tử đích xác là bị nguời giết, một loại phương pháp giết người rất đơn thuần. Nhân vì người chết còn nhỏ, không có khả năng hoàn thủ, không thể phát sinh đánh đấu, do đó trên người không có vết thương do đề kháng.
Kiểm tra xong thi thể, bốn người Mạnh Thiên Sở đưa thi thể của hài tử cùng trở về Miêu gia.
Quản gia mời Mạnh Thiên Sở cùng mọi người đến phòng khách. Toàn bộ vườn đã treo vải bố trắng, trong đó bày vô số câu đối phúng điếu. Miêu gia là đại hộ, tuy là trẻ con chết yểu, án theo lí không cần làm tang lễ báo tin cho ai, nhưng mà Miêu gia thân phận địa vị bày ở đó, bằng hữu thân thích bằng hữu vẫn cùng nhau đến điếu tang.
Mạnh Thiên Sở đưa hai đứa bé cho quản gia, quản gia mang vác rương hài tử rời khỏi ngay.
Các phu nhân mặc đồ tang tiến vào, sau khi hành lễ xong, tam phu nhân nói: "Phiền Mạnh sư gia còn tự thân đến một lần nữa, án chiếu theo lão gia dặn dò, hôm nay chúng tôi sẽ hạ táng hai vị thiếu gia, để cho hai cháu nó sớm nhập thổ an nghỉ. Lão gia và đại phu nhân hiện giờ đang nghênh đón và tự thân cảm tạ khách đến víêng thăm. Có chuyện gì thất lễ mong Mạnh sư gia bỏ quá cho."
Mạnh Thiên Sở nói: "Tam phu nhân khách khí rồi, nếu như các vị bận rộn như vậy, chúng ta không quấy nhiễu nữa, hi vọng các vị nén đau thương thuận theo ý trời thôi."
Tam phu nhân gật gật đầu, lúc này một người trong bộ dạng gia định vội vã chạy tới thưa: "Đại phu nhân gọi tam phu nhân mau đến, nói là tiểu thư và cô gia đã trở về rồi."
Mạnh Thiên Sở thấy tam phu nhân bận rộn như vậy, vội vã cáo từ. Tam phu nhân xem ra vô cùng vội vã, tiễn xong Mạnh Thiên Sở là nhanh chóng quay đi tiếp khách.
Mạnh Thiên Sở bốn người rời khỏi cửa ngỏ nhà họ Miêu, thấy một người trong bộ dạng nha hoàn đang cùng một hài đồng khoảng mười tuổi co kéo. Mạnh Thiên Sở nhận ra đó là hài đồng ngày ấy bị tam phu nhân ẵm đi, xem ra là đứa con trai nhỏ của nhị phu nhân.
Nha hoàn đang khổ sở cầu cậu bé đó: Đại thiếu gia, em cầu xin cậu mà, hãy cùng em đi đi. Nếu mà lão gia nhìn thấy, ai chúng ta e rằng sẽ bị đánh đòn thôi."
Hài đồng đó vô cùng cố chấp, nhanh chóng ôm lấy cọc gỗ dùng để buộc ngựa bên đường, mặc cho nha hoàn cầu khẩn nhất quyết không nghe.
Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh hài đồng, lên tiếng hỏi: "Đây chẳng phải là đại thiếu gia của chúng ta hay sao? Sao hôm nay lại làm ngựa vậy cà? Dây buộc cũng không thèm, cứ ngoan ngoãn ôm cọc buộc ngựa."
Hài đồng nhìn Mạnh Thiên Sở, hỏi: "Ngươi là ai vậy?"
Mạnh Thiên Sở cười đáp: "Ta gặp qua cậu rồi, cậu xem ra là không nhớ ta đâu. Ta là bạn tốt của cha cậu."
Hài đồng thấy Mạnh Thiên Sở nói như vậy, không thèm nễ mặt, hừ một tiếng nói: "Bằng hữu của cha ta nhiều lắm, ta tự nhiên không nhớ ông. Nếu như không phải ông làm trưởng bối, ta đã không khách khí với ông rồi. Ông đi đường ông, đừng quản chuyện của ta, rách việc."
Mạnh Thiên Sở rất thích cậu nhóc miệng mồm lanh lợi này, nên chọc ghẹo nó: "Vì sao lại đối với ta không khách khí chứ?"
Hài đồng đáp: "Ta rõ ràng là một con người, ông vì sao lại cứ chọc ghẹo ta, nói ta là một con ngựa. Ta biết ta ôm đây chính là một cọc buộc ngựa, nhưng làm người thì dù sao cũng phải có vật hay kẻ gì đó giúp sức, có thể dùng bất cứ thứ gì để trợ giúp mình khi mình cần. Do đó, không thể nhân vì ta ôm cọc buộc ngựa thì ông lại bảo ta là một con ngựa. Những đồng bạn lúc nhỏ chơi rượt bắt hay năm mười, trốn lên trên cậy, vậy chẳng lẽ ông lại bảo ta là một con chim sao?"
Mạnh thiên Sở cười ha hả, gật gù ra vẻ tán thưởng, nói: "Nói đúng là có đạo lý, vậy ta xin lỗi cậu vậy. Và cậu có thể cho ta biết cậu ôm cọc buộc ngựa đó để làm gì hay không?"
Hài đồng hỏi lại: "Ta vì sao lại phải cho ông biết chứ?"
Nha hoàn ở bên cạnh sốt ruột gấp lên, chạy tới ẵm cậu bé. Cậu bé cứ cố sức giãy, nha hoàn nói: Thiếu gia, em cầu xin cậu, hôm nay trong nhà ai ai cũng bận rộn, không có xe ngựa đưa cậu đi học đâu. Nếu cậu không chịu đi, chờ một lát tiên sinh tư thục bực mình sẽ phạt cậu viết chữ, cậu trở về không còn thời gian chơi con quay của cậu nữa đâu."
Hài đồng cất tiếng hỏi: "Ta mỗi ngày đều ngồi xe ngựa đi, sao hôm nay không cho ta ngồi xe ngựa đi học chứ? ta khi đi đã nói với tam nương rồi, tam nương bảo ta ngồi xe ngựa đi học, đều là các bọn hạ nhân xấu xa các ngươi, ở trước mặt chủ gọi ta là thiếu gia, hiện giờ mẹ ta không còn quản các ngươi nữa, thì các ngươi không coi ta thành thiếu gia thật sự nữa. Ngươi có bản lãnh thì đi nói cho cha ta biết, để cha đánh chết ta cho rồi."
Nha hoàn nghe thế, gấp đến nước mắt sắp ứa ra, nói: "Đại thiếu gia, cậu không muốn đi đọc sách thì thôi, sao lại đem chuyện này đổ lên đầu bọn hạ nhân chúng tôi, người khác